Truyện tâm linh: TRỪ TÀ - Chương 1
C1.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ tin vào chuyện tâm linh.
Ngay cả chính gia đình tôi cũng chưa ai từng gặp .
Ngày bố tôi mất cho đến giờ đã hơn 5 năm trời cũng chả có khi nào tôi thấy bố tôi hiện về với tôi.
Chả bao giờ đi ngang qua bãi tha ma mà thấy cái con quỷ hay bé ma nào chui lên mà hù nhát tôi.
Tôi cùng đám bạn đi qua ngõ tối, khi chúng nó về thì một mình tôi cũng chả có thấy có cái bóng hay đứa nào theo sau lưng làm cho tôi sợ hãi hay nổi gai ốc cả.
Cho đến một ngày kia….
Mọi chuyện nó ập đến với tôi quá nhanh, quá nguy hiểm làm cho tôi không thể tin đó là sự thật được.
Ngày hôm đó, là ngày cuối cùng của năm học cấp 3.
Chúng tôi cầm tấm bằng khen trên tay mà trong lòng mừng vui.
Tuy không còn được gặp nhau ở trường nhưng nhóm bạn chúng tôi vẫn hẹn nhau tụ tập thường xuyên.
Đám cả 5 đứa đang vui vẻ đi trên đường.
Thì từ đâu một chiếc xe hơi lao đến mà tông ầm trúng tôi.
Tôi đi ngoài cùng nên chiếc xe ấy đâm vào người tôi.
Nhưng cú đâm không mạnh.
Vì dường như người ấy đã kịp thời thắng lại.
Tôi ngã xuống đường nhưng vì đầu bị đập xuống vỉa hè nên dần dần mơ hồ ngất lịm đi.
Tôi còn kịp nghe tiếng con bạn kêu lên:
“ Ôi giời ơi xe tập lái thì phải chú ý vào chứ.”
Tiếng của một người con trai xin lỗi dồn dập rồi bước xuống xe đỡ lấy tôi dậy bảo với đám bạn là đưa tôi vào bệnh viện.
Con nhỏ Nga nói lớn tiếng:
“ Anh đã không biết lái xe thì đi có an toàn gì đâu!”
Tiếng của một ông lão vang lên:
“ Để lão lái cho… các cháu lên xe đi….”
Mọi người leo lên xe cùng đưa tôi đi bệnh viện.
Riêng chỉ có con nhỏ Vân là đứng trước mặt người con trai đang tập lái mà mỉm cười chào hỏi.
Cậu ta cũng không mấy niềm nở mà vội vã nhanh chóng leo lên xe cùng mọi người đến bệnh viện.
“ Người gì đâu mà lạnh lùng thấy sợ…”
Vân vừa lẩm bẩm vừa leo lên xe để đi,
Cô cứ liếc mắt mà nhìn anh chàng ấy. Nhưng anh ta không hề nhìn cô mà khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng liếc nhìn tôi đang nằm trên đùi của lũ bạn.
“ Dậy rồi hả con?”
Tôi mở mắt ra và thấy mẹ tôi đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt của mẹ lo lắng mà nắm lấy tay tôi.
Tôi chợt nhớ ra là mình đã gặp tai nạn trên đường đi tổng kết về và giờ mình đang nằm ở bệnh viện.
“ Tiên sư cha nhà bố cô… làm cái thân già này lo muốn chết, có đói không để mẹ mua đồ ăn..,”
Mẹ bảo tôi vì sợ nên ngất xỉu chứ chỉ bị thương phần mềm mà thôi.
Tay chân chỉ trầy xước không sao cả.
Thấy trong người chỉ cảm thấy hơi mệt nên tôi chỉ bảo mẹ cho mình uống nước.
Mẹ tôi đi lấy nước từ ngoài hành lang vào.
Tay của mẹ tiện thể cầm ly sữa bảo tôi là phải uống hết thì mới được.
Tôi cũng cố uống cho mẹ yên lòng.
Như nhớ ra điều gì nên hỏi mẹ:
“ Thế người đụng trúng con đâu hả mẹ?”
Mẹ tôi chỉ ra cánh cửa sổ, một cậu trai đang đứng đó nhìn vào trong.
Thấy tôi nhìn thì cậu ta vội quay mặt đi rồi một lúc sau lại bước vào phòng bệnh tôi.
“ Cậu ta đang tập lái xe, ấy rồi lỡ đụng trúng con.
Cậu cũng biết lỗi mang con cùng mấy bạn đến bệnh viện.
Chúng nó biết con không có việc gì nên mẹ bảo đi về mai rồi qua gặp con.”
Cậu thanh niên ngồi xuống rồi nhìn mẹ tôi mà nói:
“ Cháu sẽ lo viện phí cho em ấy. Bác yên tâm!”
Mẹ tôi gật đầu rồi nhìn cậu ta mà nói:
“ Phiền cậu ở lại trông nom nó. Tôi về lấy chút đồ rồi vào ngay.”
Cậu ta gật đầu rồi nhìn bóng lưng của mẹ tôi rời đi.
Sau đó lại quay sang nhìn tôi.
Tôi cũng xoe mắt mà nhìn anh ta.
Ngập ngừng thật lâu, anh ta mới hỏi:
“ Em thấy trong người thế nào rồi?”
Tôi gật đầu tỏ vẻ là khỏe.
Anh ta lại hỏi:
“ Em tên gì?”
Tôi đáp:
“ Tên Như”
Anh ta gật đầu mà nói tiếp;
“ Anh tên Dương. 21 tuổi.”
Tôi thấy anh ta cũng không đến nỗi nên cũng tiện trò chuyện:
“ Anh Dương làm nghề gì hay còn đang học.”
Dương trả lời:
“ Anh làm trong tiệm tóc của sư phụ anh.
Khi nào có dịp em qua tiệm anh cắt miễn phí cho.”
Tôi mỉm cười vì câu nói nửa đùa nửa thật của anh.
Vẻ mặt tôi hơi cau lại vì lúc nãy uống nước và sữa nên giờ tôi cảm thấy muốn đi tiểu tiện.
Liếc mắt nhìn chai nước biển đang truyền.
Tôi khẽ ngồi dậy.
Anh Dương hơi lo lắng mà chồm người dậy nhưng cũng không dám đụng vào người tôi.
“ Em muốn đi đâu sao?”
Tôi đỏ mặt mà đáp;
“ Đi vệ sinh “
Dương cũng ngần ngại mà nói:
“ Để anh đưa em đi!”
Tôi định từ chối nhưng thấy Dương đã gỡ chai nước biển xuống rồi tiến lại phía mình nên cũng đành cố gắng mang dép vào mà đi.
Anh không ngần ngại mà đỡ tôi đi vào khu nhà vệ sinh của bệnh viện.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, anh hơi ngần ngại mà nhìn tôi.
Tôi hiểu nên đưa tay nhận lại chai nước biển rồi đi vào.
Là một đứa con gái khá vụng về nên việc đi vào trong đã làm cho ống nhỏ truyền dịch của chai hút ngược lại một chút máu của tôi.
Xong việc, tôi bước ra ngoài để rửa tay thì thấy một bà cô lao công đang kì rửa cái bồn rửa mặt.
Tôi bước đến, nhìn cô đang dùng bàn chà mà cọ rửa bồn bên kia một cách tỉ nỉ thì ngần ngại mới lên tiếng làm phiền:
“ Cô cầm giúp cháu chai nước biển được không?”
Không có tiếng trả lời, cô ấy không trả lời tôi.
Hay là cô ta không nghe thấy sao?
“ Cô ơi giữ giúp cháu một chút…”
Cô ta vẫn im lặng như không hề có một tiếng thở nào vậy.
Nhưng chợt cô ta đưa tay ra về phía tôi.
Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng định thần lại mà định đưa chai nước biển đặt vào tay cô ấy.
Chai nước tôi vừa đưa thì bàn tay của cô ấy như thối rữa nhanh chóng tan nhũn ra.
Tôi chỉ còn biết hét lên mà mặc kệ chai nước biển sẽ rơi xuống đất.
Sẽ rất đau nếu nó rơi xuống và sẽ kéo mạnh cánh tay tôi.
Nhưng tôi phải làm sao đây?
Vì trước mặt tôi những ngón tay đang phân hủy kia dần dần lộ ra những cái xương khô đến đáng sợ.
Một bàn tay khác đỡ lấy chai nước biển của tôi.
Vội kéo tôi đi như bay mà trở về phòng bệnh.
Tôi rất sợ nhưng vẫn ngoáy lại nhìn .
Nhìn cái người mặc bộ đồ lao công ấy đang dần dần kéo cái nón lúc nãy che kín khuôn mặt mà để lộ ra một khuôn mặt đáng sợ với những thớ thịt đang dần dần nhểu xuống đất.
Nụ cười xếch ngược lên đến mang tai mà nhìn tôi vẻ trìu mến đến rợn người.
Người của cô ta cũng biến mất như chưa từng tồn tại khi có một chị gái khác chuẩn bị bước vào.
Về đến phòng tôi được các chị y tá giảng cho một hiệp khi làm máu tràn đầy lên chai nước biển.
Vẻ mặt tôi lúc ấy si dại mà nghe chị y tá nói.
Chả tiếp thu được chữ nào nên là cứ gật đầu mà trong người run cầm cập.
Tay chân như cứng đơ và tim loạng choạng như muốn bay ra khỏi lòng ngực.
“ Sao em thấy bà ta mà không chạy?”
Dương ngồi xuống bên cạnh tôi mà hỏi.
Tôi nhớ lại bộ dáng của bà lao công ấy mà da óc nổi lên.
Tôi lắc đầu mà trả lời anh:
“ Lúc ấy hồn vía em lên mây rồi còn chạy gì nữa… mà sao anh biết mà vào cứu em?”
Dương ngập ngùng không nói nữa anh quay đi rồi trở lại với ly sữa nóng trên tay.