Covid 39 - Chương 7: Thằng Hèn
Dưới ánh trăng mờ mờ giữa đêm Thu lạnh giá, Bảo ngồi trong xe căng mắt chứng kiến một con người nhỏ bé đang quyết liệt vùng chạy, mong thoát khỏi lũ quái vật mang hình hài đồng loại. Cứ chạy được một quãng lại quay đầu bắn vài phát vào thằng quái vật nào đuổi kịp mình.
Nhiệt độ ngoài trời chỉ có sáu độ C, nhưng Bảo cảm giác cả người nóng ran, mồ hôi trên trán rịn ra ướt đẫm. Chịu hết nổi, Bảo bực bội tháo mặt nạ chống độc xuống, đề máy xe nhằm hướng người kia mà chạy. Trung nói như hét vào mặt:
– Đừng lo chuyện bao đồng. Mặc kệ nó, mình đi thôi!
– Đại ca, cây súng nó cầm được mấy viên đạn? Mà nó lại dám dùng mấy phát để giải vây cho tụi mình đó! – Bảo lên tiếng phản bác.
Trung hừ lạnh một cái vẻ bất mãn nhưng cũng không ngăn cản nữa, anh nói giọng khinh khỉnh:
– Nếu nó đã bị nhiễm bệnh thì tao sẽ giết nó đấy!
Bảo không nói gì nữa, chân siết chặt ga chạy một mạch đến chắn trước mặt thằng nhóc đang đơn độc bỏ chạy ngoài kia.
Dừng xe trước mặt thằng nhóc, Bảo đá đèn (*) liên tiếp hai ba lần rồi thò đầu ra cửa hét:
– Nhanh lên!
A Luân không hiểu tiếng Việt nhưng rất nhanh nhạy đoán được tình huống, nó vội mở cửa sau của chiếc xe cấp cứu, một tay bám chặt cửa xe, tay kia dang ra tỏ ý muốn kéo thằng nhóc lên.
Thấy những người xa lạ tỏ ý muốn ứng cứu, thằng nhóc bỗng khựng lại giây lát để nghĩ xem đây có phải sự thật hay không. Trong khoảnh khắc mất cảnh giác, nó bị một tên nhiễm bệnh tóm được rồi kéo giật ngược lại. Bị mất thăng bằng, nó ngã xuống đất đánh “phịch” một cái, lập tức ba bốn đứa quái vật nhảy bổ đến nhe hàm răng nhọn hoắc ra nhằm cổ họng nó mà lao tới.
Thằng nhỏ tuyệt vọng nhắm nghiền mắt chuẩn bị nhận lãnh số mệnh. Nước mắt tuông ra, nó dùng tiếng Việt, thứ tiếng mẹ đẻ để nói câu vĩnh biệt cuộc đời:
– Xin lỗi mẹ, con bất hiếu đi trước đây!
Cảnh vật trước mắt nó tối sầm lại, những tiếng “xoạt”, “hự, hự” nối tiếp nhau vang lên bên tai.
Lại “phẹp” một tiếng, một đống chất lỏng tanh tưởi dội vào mặt làm thằng nhóc giật mình, nó định mở mắt ra thì nghe giọng ồm ồm ra lệnh:
– Đừng mở mắt, máu có virus dính vào giác mạc thì mày xong đời đó!
Biết mình được cứu, thằng nhóc nằm im thin thít phó mặc mạng sống cho ông anh nào đó vừa lên tiếng.
Thằng nhóc nằm đó cảm nhận lớp cỏ dưới lưng ướt lạnh hơi sương, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng “hự, hự…” quầng thảo nhau quyết liệt. Chốc chốc lại nghe giọng một thằng Tàu xí xô xí xào:
– 这边!(Bên này!)
– 小心!(Cẩn thận!)
– 大哥好厉害!(Đại ca lợi hại quá!)
****
Bỗng một dòng nước mát lạnh xối lên mặt làm thằng nhóc tỉnh táo hẳn, nỗi sợ hãi cũng đã tan đi, nó từ từ mở mắt sau khi nghe Trung nói cộc lốc:
– Mày sống rồi đó nhóc! Phí mất chai nước của bố rửa mặt cho mày đó!
Bảo lúc này đã bước xuống xe, chứng kiến cảnh tượng máu me dầm đìa, xác chết của năm sáu con người nằm la liệt dưới đất mà không khỏi ớn lạnh. Anh lặng người nhìn Trung và A Luân lau rửa mặt mũi cho thằng nhóc mà bất giác thấy xấu hổ. Từ trước đến giờ Bảo luôn là người có tài năng vượt bậc, trong công ty luôn được người khác tán thưởng và tôn trọng. Thời gian lâu dần Bảo cũng quên mất lần cuối cùng mình biết cúi đầu khiêm hạ trước người khác là khi nào.
Hôm nay, đã lâu lắm rồi mới lại có cảm giác xấu hổ và khiếp nhược thế này đây. Bảo không hiểu nỗi tại sao mình có thể hèn hạ nấp trong xe mặc cho đồng bọn chiến đấu như thế, đến cái thằng A Luân mà Bảo vẫn khinh nó là người nhát như thỏ đế, mà nó cũng dũng cảm lao ra cứu người không do dự như vậy. Trong lúc nhìn họ quầng thảo với bọn quái vật, đã mấy lần Bảo muốn nhảy ra nhưng không hiểu sao tay chân lại mềm nhũng, anh không dám tin mình có thể găm dao vào da thịt những sinh vật mang hình người kia. Để rồi kết cục anh đang thành kẻ tham sống sợ chết, thành con rùa rụt cổ như thế này đây!
Dốc nửa chai nước còn lại uống cạn một hơi, Trung quăng cái chai xuống đất rồi lạnh giọng nói:
– Đi thôi, ở đây chờ một lũ nữa tới xé thịt à?
Lúc đi ngang chỗ Bảo đứng, Trung dừng lại một chút và nói cho cả bọn cùng nghe:
– Sau này muốn cứu người thì mấy đứa nhớ xem lại mình có bản lĩnh không nhé, coi chừng chết hết cả đám vì cái tính anh hùng rơm!
Nói xong liền bỏ đi một mạch lên xe.
A Luân không hiểu tiếng Việt, nó vô tư lôi tay Bảo và thằng nhóc lúc nãy, lại nói bằng cái giọng nhát như thỏ:
– 快去吧!好害怕啊!(Đi nhanh thôi, em sợ lắm!)
Bảo liếc a Luân một cái rõ dài, rủa thầm:
– Như vậy là mày đang sợ dữ chưa thằng quỷ nhỏ?
*****
Bảo cho xe chầm chậm tiến vào con đường mòn dọc theo sườn đồi vốn không phải dành cho các phương tiện bốn bánh, nhưng may sao lối này lại vừa đủ rộng để chiếc xe cấp cứu có thể chui lọt.
Suốt dọc đường, Bảo xấu hổ im lặng không nói gì, chỉ lắng tai lên nghe câu chuyện của những người ngồi phía sau băng ghế.
Trung nhìn thằng nhóc đang thở hổn hển, hỏi:
– Mày cũng từ bệnh viện Kenko thoát ra?
– Dạ! Sao anh biết?
Trung cười khẩy nhìn cái cổ áo loại của bệnh nhân đang lấp ló sau lớp áp bông dày, cười cười hỏi tiếp:
– Mày tên gì?
– Em tên Toàn! – Thằng nhóc hiền lành đáp.
Trung im lặng không hỏi thêm gì, thì Toàn lại vội vàng cung cấp thêm thông tin cho cả bọn:
– Cảm ơn các anh đã cứu em. Em trốn ra từ trong lò thiêu của bọn nó đấy, chắc các anh cũng biết bọn nó sẽ giết hết những ai nghi nhiễm nên mới bỏ chạy đúng không?
– Ừ! – Trung ngắn gọn đáp.
Nghe xong câu chuyện, không khí trong xe liền chìm vào im lặng đáng sợ. Duy chỉ có A Luân là không hiểu tiếng Việt nên bức bối nói bằng một câu tiếng Nhật sơ cấp:
– 日本語で話して!(Nói tiếng Nhật dùm đi!)
– 分かれるの?(Mày hiểu được không?) – Trung lại cười khẩy cà khịa thằng nhóc a Luân.
Biết mình kém tiếng Nhật, A Luân thộn mặt ra không cãi được gì. Nó bèn ấm ức đặt hết hi vọng lên Bảo, nói tiếng Tàu mà van xin:
– Anh dịch lại cho em nghe với!
Lần đầu tiên Bảo dùng một thái độ cực kỳ tôn trọng mà nói chuyện với A Luân, anh nhẹ nhàng từ tốn thuật lại toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người ngồi ở phía sau. A Luân thì mãi lo hóng hớt nên không nhận ra sự khác lạ trong điệu bộ của Bảo, nó chỉ mắt tròn mắt dẹt rồi lại khúm núm run sợ khi biết được mình xém chút nữa là bị ném vào lò thiêu. Trong lúc ấm ức, nó buột miệng mắng:
– 日本王八蛋!(Tụi Nhật khốn nạn này!)
Vốn là một nhân viên làm việc với người Nhật lâu năm, Bảo đã tích tụ một chút thiện cảm với người dân Nhật Bản siêng năng và kỹ luật, anh mở miệng bênh vực:
– Có lẽ đây là quyết định từ tổ chức y tế thế giới, trong số những những người bị đem đi hỏa thiêu có dân chúng của nhiều quốc giá khác, Nhật không dám tự giết người như vậy đâu!
Nghe lời giải thích hợp lý, A Luân và Trung đều im bặt không nói gì thêm, mặc dù trong lòng đang rất căm phẫn đám người Nhật này. Duy chỉ có Toàn là tròn mắt lên tiếng khen ngợi:
– Ồ! Anh này thật giỏi, biết cả tiếng Hoa và tiếng Nhật!
Bảo cười méo xệch, đây là lần đầu tiên anh bị cảm giác xấu hổ đeo bám đến nỗi không thể vui được khi nghe lời tán tụng. Đột nhiên, Bảo thở dài than:
– Trong lúc này thì có biết nói mấy thứ tiếng bọn quái vật đó cũng không hiểu mà tha cho đâu hén! Như anh Trung đây, nói chuyện bằng quả đấm vậy chứ giữ mạng được!
Câu pha trò khổ não của Bảo khiến cả ba người Việt Nam phì cười, riêng A Luân lại nhảy dựng:
– Trời ơi, nói tiếng gì cho em hiểu với!