Yêu đi rồi ngày sau chia ly - Chương 10
Sáng hôm sau, Thanh Hoài tiễn chúng tôi ra trạm xe buýt. Trong lúc đợi xe, anh nói. “Từ giờ về sau chỉ còn có hai anh em, Thiên Lam, em đừng có mà bắt nạt Vũ Ân nữa đấy. Đối với người trong nhà lúc nào cũng to tiếng còn với người ngoài thì nhát như thỏ. Đúng là khôn nhà dại chợ.”
“Anh cứ phải nhắc đến chuyện đó mới chịu được sao?” Tôi cáu gắt rồi lầm bầm. “Em không thèm bắt nạt người bạn yêu quý của anh đâu.”
Thanh Hoài chỉ cười. “Không đúng à?” Anh quàng tay lên vai Vũ Ân. “Anh giao người huynh đệ tốt của anh cho em chăm sóc, đừng có ăn hiếp cậu ấy nữa.”
Vũ Ân dùng khuỷu tay đấm vào ngực Thanh Hoài. “Còn chưa biết ai chăm sóc cho ai. Cô ấy đừng nổi loạn như ngày đó là tôi đã biết ơn lắm rồi.”
Tôi định ngoác miệng cãi thì nụ cười của Thanh Hoài như chiếc tủ kê vào miệng tôi.
“Cậu mới đến đây không bao lâu giờ phải đi nơi khác sống, cậu sẽ ổn chứ?” Thanh Hoài hỏi bạn mình một cách nghiêm túc.
“Lo cho tôi à?” Vũ Ân liếc nhìn.
“Chỉ sợ cậu không thích nghi được với môi trường mới.”
“Yên tâm đi. Lúc trước tôi cùng mẹ rày đây mai đó quen rồi, những chuyện này không làm khó được tôi đâu.”
Tôi chớp mắt nhìn Vũ Ân khi nghe câu nói đó. Anh ấy nói thế là có ý gì nhỉ? Tôi chưa kịp nói gì thì Thanh Hoài đã cất tiếng.
“Tuổi thơ cậu cơ cực lắm à?”
Vũ Ân im lặng, có vẻ như không muốn nói.
Tôi tát nhẹ vào vai Thanh Hoài. “Sao anh lại tọc mạch vào chuyện người khác chứ?”
“Đây không phải là tọc mạch mà là quan tâm. Hơn nữa cậu ấy đâu phải là người khác. Là em gái mà không quan tâm đến anh trai gì hết trơn.” Thanh Hoài trách nhẹ.
Tôi ngó lơ. Từ lúc Vũ Ân “giải cứu” tôi khỏi nhóm bắt nạt, tôi đã nhìn anh bằng ánh mắt khác nhưng không nói ra vì tôi không quen thể hiện cảm xúc yêu thương trước mặt người khác. Bây giờ nếu nói rằng tôi cũng quan tâm đến Vũ Ân, Thanh Hoài sẽ trêu chọc tôi mất.
Giữa lúc tình huống khó xử, may mà xe buýt tới đã “giải vây” giùm tôi. Tôi xốc ba lô lên vai, lên xe trước ngồi ở băng ghế cuối cùng, cạnh cửa sổ.
Vũ Ân vỗ vai Thanh Hoài. “Đi nhé. Giữ giùn sức khỏe.” Nói rồi anh leo lên xe, ngồi kế tôi.
Tôi nhoài người ra cửa sổ, nói với người ở lại. “Anh nhớ đến thăm em nha.”
“Biết rồi. Nhớ bảo trọng.” Thanh Hoài mỉm cười, vẫy tay.
Xe buýt từ từ lăn bánh. Tôi ngoảnh đầu ra sau, thấy anh vẫn đứng đo, đưa tay lên vẫy. Bóng anh cô độc trong ánh bình minh khiến mắt tôi cay cay. Chỉ mong sẽ không có lần chia ly nào nữa. Ít nhất, chúng tôi vẫn ở cùng thị trấn, nếu nhớ quá thì bắt xe buýt đi thăm nhau. Nghĩ vậy, tôi không buồn nữa.
Vì là sáng sớm nên xe buýt vắng khách. Suốt chặng đường đi, chúng tôi không ai nói với ai tiếng nào. Đột nhiên, Vũ Ân mở khóa ba lô, lấy ra một gói xôi đậu phộng, đưa cho tôi. Chẳng biết anh mua từ khi nào.
“Em chưa ăn sáng phải không? Ăn đi.”
Tôi cầm lấy gói xôi. “Anh không ăn à?”
“Anh không đói.”
Tôi bóc một miếng xôi, bỏ vào miệng rồi chuyền sang cho Vũ Ân. “Ăn chung đi.” Tôi không thể ăn no nê một mình, bỏ mặc Vũ Ân nhịn đói. Mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại cần phải tiết kiệm từng đồng nhưng tôi cũng không phải là kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Mẹ tôi từng nói: Chia sẻ những điều tích cực trong lúc gặp khó khăn, dù là một tấm áo hay một chai nước, điều đó cũng giống như bước đi trong ánh sáng, dập tắt bóng tối và bi kịch để mang lại nhiều hạnh phúc hơn.
Vũ Ân nhìn tôi rồi ăn xôi một cách vui vẻ. Khi chúng tôi ăn hết gói xôi thì cũng vừa lúc đến nhà cô Út. Tôi đẩy cánh cổng rào nhà cô qua một bên và bước vào. Vũ Ân theo sau.
“Cô ơi, con tới rồi.” Tôi đứng giữa nhà, gọi lớn.
Một lát sau cô Út từ trong phòng ngủ, vừa búi tóc vừa đi ra. Khuôn mặt vui vẻ lập tức biến mất khi nhìn người phía sau tôi. “Ai đây?”
“Anh ấy tên là Vũ Ân, con trai của mẹ kế của con. Ba con từng kể cho cô nghe chuyện này rồi mà.” Tôi giới thiệu.
Cô Út vỗ trán. “À, cô nhớ rồi. Chỉ là cô không có ấn tượng với những người không cùng huyết thống với chúng ta.” Cô bước lại ghế, ngồi xuống rót một cốc trà.
Câu nói nghe có vẻ cay nghiệt. Tôi nhìn Vũ Ân rồi quay lại với cô Út, đáp bằng giọng nói lạc quan. “Cô Út, cô cho anh ấy ở lại đây nhé.”
“Tại sao cô phải đồng ý với lời đề nghị của con?” Cô Út thong thả uống trà.
“Mẹ anh ấy vừa mới mất, bây giờ anh ấy là trẻ mồ côi. Con xin cô đấy, hãy giúp anh ấy đi ạ. Anh Vũ Ân chỉ còn một năm nữa là học xong. Sau này đi làm anh ấy sẽ trả ơn cho cô. Anh ấy không phải là người vô ơn đâu.” Tôi cố thuyết phục.
“Lúc ba con còn sống, cô không phản đối. Bây giờ ba con mất rồi, con và nó cũng chẳng còn quan hệ gì cả, quan hệ ruột rà lại càng không. Hơn nữa, nhà cô không phải là trại mồ côi mà con có thể tùy tiện đem người dưng đến sống chung. Dượng của con làm việc ngày đêm, gần đây ông ấy lại lên cơn hen suyễn. Một mình ông ấy lo bốn miệng ăn trong nhà giờ thêm hai đứa nữa. Con không nghĩ tới sức khỏe của dượng con sao?” Cô Út bước đến trước mặt Vũ Ân, khoanh tay. “Thiên Lam là con gái thì không nói còn cậu là đàn ông con trai không thể tự mình bươn chải kiếm sống được sao?”
Cô Út nói cũng không hẳn là sai nhưng cô có phần quá đáng. Tôi trộm nhìn Vũ Ân, vẻ mặt anh vẫn bình thản nhưng tôi biết trong lòng anh rất buồn phiền. Bị nói như thế ai lại không tự ái.
Khi thấy Vũ Ân định đi, tôi liền nắm tay anh lại. “Đợi đã, anh.” Tôi quay sang cô Út. “Con xin cô đấy.”
Cô Út không trả lời có đồng ý hay không mà nói. “Tôi rất tò mò muốn biết lý do năm xưa anh trai tôi dẫn hai mẹ con cậu về nhà là có mục đích gì. Có phải là vì thấy mẹ con cậu nghèo khổ, không có nơi để đi nên mới cho ở nhờ? Tôi hiểu anh trai tôi, anh ấy rất yêu chị dâu làm gì có chuyện anh ấy tái hôn.”
Ba tôi cũng từng lấp lửng chuyện này nhưng lúc đó tôi không tiện hỏi vì thế nào ông cũng nói tôi còn nhỏ, đừng nên xen vào chuyện người lớn. Nay cô Út nhắc đến, tôi càng tò mò hơn. Nhưng giọng nói của một người đàn ông trung niên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai cô cháu.
“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Chồng cô Út từ dưới nhà đi lên. Tôi kể đầu đuôi mọi chuyện cho dượng nghe rồi nói. “Dượng xin cô Út giùm con cho Vũ Ân ở lại nhé.”
Dượng tôi nhìn Vũ Ân, hỏi. “Năm nay con lên lớp 12 à?”
Vũ Ân chỉ gật nhẹ.
Có được câu trả lời của Vũ Ân, dượng nói chuyện với vợ mình. “Coi như em làm phước để thằng bé ở lại đi. Năm cuối cấp bài vở nhiều, làm sao nó có thể vừa học vừa làm.”
Nhưng cô Út vẫn cố chấp. “Anh tưởng nhà mình giàu lắm chắc. Sắp tới, hai đứa nhỏ vô trường, có rất nhiều thứ cần phải chi. Tiền mua sách vở, quần áo, tiền đóng học phí… có phải là anh không biết mấy thứ này đâu. Nó lớn tồng ngồng rồi lại là con trai không thể tự lo được sao?” Cô Út lấy từ trong túi ra mấy đồng bạc lẻ, dúi vào tay Vũ Ân. “Cầm lấy số tiền này mà xài đỡ. Mong cậu hiểu cho hoàn cảnh của gia đình chúng tôi.”
Vũ Ân siết chặt bàn tay còn lại, lúc bấy giờ mới lên tiếng. “Xin lỗi vì đã làm phiền cô chú. Thiên Lam, em ở lại đi, đừng lo cho anh.” Nói rồi, anh để tiền lên bàn rồi quay người đi một mạch ra cổng.
Tôi muốn gọi anh nhưng không thể. Nếu bây giờ tôi ở lại nhà cô Út, sống một cuộc sống ấm êm trong khi Vũ Ân phải vất vả kiếm sống, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với những gì mà tôi đã hứa với bà Mỹ Huệ, lương tâm của tôi cũng sẽ áy náy. Vì vậy, tôi quyết định.
“Cảm ơn cô dượng đã có ý tốt nuôi con nhưng con không thể bỏ mặc anh trai con được.”
Không đợi cô dượng nói gì, tôi chạy ra cửa, nhìn trước nhìn sau thấy Vũ Ân lẳng lặng bước đi dưới ánh nắng hanh hao của buổi sớm mai, tôi chạy tới. Chẳng mấy chốc đã bước song song cạnh anh.
Vũ Ân quay sang tôi, ngạc nhiên. “Sao em lại đi theo anh?”
Tôi hất tóc đáp. “Trước lúc mẹ anh mất có giao một trọng trách nặng nề cho em là chăm sóc anh. Cho nên, anh không ở lại đó, em cũng không ở lại. Em không muốn trở thành kẻ thất hứa với mẹ anh.”
Vũ Ân xí một tiếng dù nhỏ. “Ai chăm sóc ai chứ? Bản thân em còn lo chưa nổi, bày đặt đi chăm sóc người khác.”
Tôi dừng chân, cáu gắt. “Này, người ta có ý tốt mà anh nói như thế hả?”
“Anh tự biết lo liệu.” Vũ Ân nói, chân vẫn bước về phía trước.
Tôi nhìn theo anh một lúc rồi chạy để đuổi kịp anh. “Bây giờ chỉ còn có hai anh em chúng ta. Anh trai một nơi, em gái một nẻo, như vậy coi sao được.”
Vũ Ân đột nhiên đứng lại, ngó tôi chăm chú. “Em xem anh là anh trai thật sao?”
“Ờ thì…” Tôi gãi cổ. “Em chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ anh thôi.”
Vũ Ân thở dài một lúc rồi đi tiếp. Tôi đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn anh. Anh có vẻ trầm tư. Nếu có thể, tôi muốn biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
Bỗng, anh nói, gần như thì thầm. “Quay lại đi.”
“Gì cơ?” Nhất thời tôi chưa hiểu ba chữ ấy.
“Anh bảo em quay lại nhà cô Út của em đi. Đừng đi theo anh, sẽ vất vả đấy.”
“Anh không cần phải lo. Em sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng của anh đâu. Từ giờ em sẽ làm mọi thứ.” Tôi nói với vẻ rất tự tin.
“Từ trước tới giờ, em có biết làm gì đâu kể cả việc ủi quần áo.”
Tôi bặm môi. Cái tên này, muốn liệt kê những tật xấu lười biếng của tôi ra hay sao ấy. Tôi giậm một chân xuống đất. “Được rồi. Em sẽ không nhờ anh giúp nữa. Em sẽ tự giặt đồ, rửa chén, quét nhà, ủi quần áo nhưng em chỉ làm phần của em thôi. Chén anh ăn tự rửa, đồ anh mặc tự giặt.”
“Thế ai ăn tự nấu luôn nhé.”
Tôi cứng họng. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa đụng tới cái chảo. Đều là mẹ nấu hết, thỉnh thoảng mẹ bận thì tôi chỉ vo gạo nấu cơm. Sau khi mẹ tôi mất thì bà Mỹ Huệ là người lo tất cả. Giờ thì… có lẽ tôi phải tập làm mọi thứ.
Chúng tôi đón xe buýt về lại nhà cũ. Khi tôi và Vũ Ân về đến trước cổng, Thanh Hoài từ trong nhà mình đi ra mở cổng, tròn mắt hỏi.
“Sao hai người lại về? Có chuyện gì sao?”
Không đợi một trong hai đứa chúng tôi lên tiếng, Thanh Hoài kéo tay tôi và Vũ Ân vào nhà anh để hỏi han tình hình. Tôi kể mọi chuyện cho anh và ba mẹ anh nghe.
Nghe xong, Thanh Hoài đấm lên đùi mình. “Sao lại có người vô tâm như vậy chứ? Thấy người hoạn nạn lại dửng dưng. Rõ ràng là không muốn giúp, chỉ giỏi viện cớ.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Chồng của cô Út bị bệnh, nếu nuôi cả em và Vũ Ân… chỉ sợ sức khỏe của dượng chịu không nổi.” Tôi bênh cô Út.
“Cậu đừng giận. Tôi cũng không muốn dựa dẫm vào người khác.” Vũ Ân nói với Thanh Hoài.
Ba Thanh Hoài xen vào khiến Vũ Ân quay sang nhìn ông. “Thế giờ hai con tính như thế nào?”
“Như con đã nói ngay từ đầu, con sẽ dùng tiền tiết kiệm và tiền bảo hiểm tử vong của ba mẹ để trang trải học phí, ăn uống dè sẻn lại. Vào đại học, con sẽ đi làm cho Thiên Lam tiếp tục đến trường.”
“Có ổn không?” Thanh Hoài hỏi.
Vũ Ân trấn an. “Sẽ ổn thôi mà. Yên tâm, tôi sẽ không nghỉ học đâu.”
Tôi thừ người ra đó. Giờ thì tôi chính thức trở thành gánh nặng cho Vũ Ân. Nếu không có tôi, một mình anh sẽ dễ dàng hơn.
Thanh Hoài gật gù, vỗ vai Vũ Ân. “Như vậy cũng được. Ba chúng ta sẽ lại ở cạnh nhau như ngày xưa.”
Câu nói này của Thanh Hoài dập tắt ý định quay trở lại nhà cô Út của tôi, hơn nữa, tôi cũng không thể không hoàn thành lời hứa với bà Mỹ Huệ. Tôi tin rằng chỉ cần chúng tôi kiên trì, cố gắng, cuối con đường, hoa chắc chắn sẽ nở rộ. Điều vui nhất là ba chúng tôi lại được ở bên nhau. Mỗi chiều tan học sẽ đạp xe qua những cung đường đầy nắng, buổi tối sẽ cùng ngắm sao, thưởng thức ánh trăng trên cao, nói về ước mơ hoài bão và những dự định cho tương lai.
Trước ngày nhập học một tuần, tôi nhận được tiền gửi từ cô Út kèm theo một lá thư, đại khái nói rằng mỗi tháng cô sẽ gửi tiền cho tôi ăn học đến khi tôi mười tám tuổi. Có lẽ cô đã suy nghĩ lại nhưng cô chỉ gửi duy nhất một mình tôi. Về phần Vũ Ân, cô không hề nhắc đến dù chỉ một lần.
Tôi buông lá thư, nhìn tấm lưng Vũ Ân đang đứng trong bếp, loay hoay dọn dẹp bàn mà mủi lòng. Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng đâu nhất thiết phải tuyệt tình đến mức này.
Tôi như thấy tôi của năm đó, vô tình vô tâm như cô Út khi lần đầu hai mẹ con Vũ Ân đến sống chung. Cũng khó trách cô Út. Nhà cô không khá giả gì mấy, cô còn phải lo cho hai đứa nhỏ đi học. Tiền sách vở thôi cũng tốn khá nhiều khi mà thời buổi bây giờ vật giá leo thang.
May mà Vũ Ân là chàng trai chịu khó, không có gian khổ nào có thể làm chùn bước chân anh. Tôi nghĩ tôi cũng phải nỗ lực hơn nữa.
Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế. Dường như đây mới chỉ là điểm bắt đầu cho những chuỗi ngày sóng gió sắp tới. Ông trời cảm thấy bao nhiêu mất mát, đau thương ấy vẫn chưa đủ nên ông đã ban cho tôi một cuộc chia ly khác nhưng lần này không dẫm nước mắt như hai lần trước.