Utopian Society: Tử Địa Khu - Chương 0.25
Ngày 2/1/2050, sau khi được Liên Hợp Quốc thông qua siêu dự án mà tôi đề ra, tôi ngay lập tức được triệu tập đến căn phòng đó một lần nữa, để đưa ra kế hoạch xây dựng hòn đảo nhân tạo với độ khó về mặt khoa học cũng như thời gian phải nói là cực kỳ gấp rút này.
“”Lũ ngu này, chỉ được cái thói là ngồi trên ghế và nghĩ về cách để moi được dầu và tiền từ người dân thôi à, haizz~~””.
Tôi nghĩ trong đầu khi đang trên đường đến phòng của thằng hói đó. Bỗng có 1 tiếng gọi sau lưng tôi.
“”Ái dà ái dà~~ buổi sáng đã phải gặp Cố Vấn An Ninh Quốc Gia kiêm luôn Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân Hoa Kỳ cơ à~~, phải may mắn cỡ nào để có cơ hội này thế nhỉ?!…Hmm…Có vẻ là đến để đề xuất cách xây dựng cái gọi nà ‘Siêu dự án’ đấy nhể~~ chăm chỉ quá vậy ta””
Tôi khá bất ngờ với cái cách mà hắn ta đoán đúng đấy, kiểu như 1 ông lực sĩ trong phòng gym đang nói về chính trị vậy, khá là bất ngờ. Còn cái giọng thì mỉa mai đến khó chịu.
“”Một khi hoàn thành xong, thì có lẽ anh sẽ là người được tôi đề xuất 1 phiếu bé ngoan để đi nghỉ dưỡng trên hòn đảo “Tư Nhân” đó đấy”” Tôi đáp lại.
“”Vậy thì tốt thôi, tiện thể trải thảm đỏ trên khắp cái đảo đó để di chuyển cho tiện cũng không hẳn là điều tệ à nha~~””.
“”… Sướng nhỉ”” Tôi ngoảnh mặt đi tiếp.
Tên đó là Spensor Charlie, từng là Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia giết hại 750.000 người dân trong vụ đại thảm sát “RedZone Day“. Cho ai không tin thì tôi suýt bị hắn đục 1 lỗ trên đầu nếu Chính Phủ Mỹ chỉ chậm đúng 3 giây thôi đấy. Tôi thì vẫn nhớ như in vào khoảng khắc đó, hắn vừa nạp đạn xong, chật vật kéo cò và nhắm về phía tôi thì *ĐÙNG*. Chiếc loa phát thanh đã ngăn chặn mọi hành động của chúng tôi vào ngày hôm đó.
Tôi mở cánh cửa và bước vào, vẫn là khuôn mặt của 2 tên khốn đạo đức giả vào lần trước, cái gì mà thương vong và cả chi phí là quá cao cơ chứ. Rặt 1 lũ dốt nát con ông cháu cha, luôn thể hiện rằng mình là 1 cá thể ban phước cho người khác, nhưng sau lưng thì trục lợi và tự kiêu.
Nhưng đó không phải là điều mà tôi chú ý đến đầu tiên, mà là Người Đó. Người mà đang ngồi chính diện tôi đây, dưới những tia sáng chiếu qua ô cửa sổ, mang hình hài của 2 con đường chéo nhau cao vút lên bầu trời xanh đằng sau, nó thật sự khiến Ông Ta trở nên quyền lực hơn trong mắt tôi.
Tôi cất giọng, giả vờ như không biết mục đích của việc triệu tập ngày hôm nay:
“”Cao quý làm sao, khi mà lại được các vị đây dành thời gian cho kẻ thấp kém này!!””
1 tên đáp:
“”Tôi thích cái cách mà cậu biết kính trọng người bề trên như thế đấy. Thế hệ trẻ ngày nay cần phải học tập rất nhiều từ cậu đó””.
Tên hói liền theo sau:
“”Không những thế, mà còn là lối tư duy sáng tạo và độc đáo của cậu nữa đấy””.
“”À, cái ý tưởng để người khác đấu đá nhau trên 1 hòn đảo ấy hả?! Sẽ không có 1 ai đâu, tôi dám khẳng định với 2 người về điều đó”” Tôi trả lời cho qua loa nhưng mắt tôi vẫn chỉ hướng về phía chính diện.
Ông ta lên tiếng:
“”Trò chuyện vậy là đủ rồi. Như cậu đã biết, Liên Hợp Quốc đã thông qua dự án của cậu. Và vẫn là câu hỏi từ cuộc họp lần trước của chúng tôi: “Làm cách nào để hiện thực hoá nó với chi phí tối thiểu nhất?!” vì như cậu biết đấy, cả nước Mỹ sẽ không thể trụ nổi trong khi vừa chi trả tiền vật liệu và vừa tiền lương cho các công nhân được đâu…”” Ông ta nói tiếp và đan xen 2 bàn tay vào nhau.
“”Chỉ riêng về tiền vật liệu và vận chuyển các thứ thì cũng đã ngốn kha khá ngân sách rồi đấy, tôi thì không dám mạo hiểm an nguy của 1 đất nước vào 1 kế hoạch nguy hiểm về mặt tài chính như này được, dẫu biết là ý tưởng của cậu rất đỗi khả thi, thậm chí còn được các nước khác hưởng ứng””
“”Vậy thì theo như lời cam kết trước đó trong Siêu Dự Án, giờ cậu có thể nói cho chúng tôi biết rằng cậu sẽ làm bằng cách nào được không ?!””.
ông ta nói chuyện này thật sự rất lưu loát, nó mang lại cho tôi cảm giác rằng ông ta thật sự quan tâm đến sự sống còn đất nước này.
Ông ta chính là Tổng Thống Reginold Theodore, đồng thời cũng là Vị Tổng Thống đầu tiên có 4 nhiệm kỳ liên tiếp: 2036 , 2040 , 2044 , 2048 và sẽ là 2052. Ông ta cũng chính là nguyên do cho việc thành công ký kết 1 hiệp ước mang tên “Universal Declaration of Human Rights *(1)” bản bổ sung, cho việc loài người sẽ gắn kết với nhau thành 1 khối “Liên Hợp Quốc” thống nhất và cam kết sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân trong vòng 100 năm tới, cái câu “Độc nhất vô nhị” sinh ra chính là để miêu tả về người đàn ông này, 1 vị lãnh đạo tài ba, trăm năm có một.
Người dân Mỹ không chỉ dừng ở mức tin tưởng mù quáng vào ông ta, mà phải nói là ai cũng tôn trọng ông ta, và họ sẵn sàng để ông ta làm vị thuyền trưởng của nước mình cho đến khi nào ông ta muốn. Đó là lý do tại sao tôi thật sự ngưỡng mộ ông ta khi tôi còn là 1 thằng học sinh cấp 3. Ông ta cũng chính là người trực tiếp đứng ra thông báo qua cái Loa đó, nói không ngoa ông ta là người cứu mạng tôi cũng không sai, và tôi thật sự biết ơn về điều đó.
“”Chi phí tối thiểu nhất?! Thì chỉ cần bỏ tiền ra để chi trả chi phí vận chuyển và vật liệu là xong, giống lần trước thôi, còn lương nhân công?… thì sẽ là nguồn Protein dồi dào mà nước Mỹ không thể nào tự hào hơn là McDonald’s?!”” Tôi trả lời có phần đùa cợt trong đó.
Không cần nhìn cũng biết, 2 tên kia mồm chữ O mắt chữ A, nhưng với Ông Ta thì khác, Ông Ta im lặng, có lẽ Ông Ta đang suy xét 1 điều gì đó.
“”Hah.. Thời đại bao nhiêu rồi mà còn làm không lương?! Haha… Cậu mà kiếm được ai làm không lương, thì tôi sẽ làm tất cả để giúp việc vận chuyển trở nên dễ dàng hơn!! Kekeke”” Tên hói nói.
Tên còn lại theo sau:
“”Đúng đúng, chưa kể nếu chỉ cần không có bảo hiểm thôi chứ chưa nói đến lương thì người ta đã sợ ra mặt rồi đấy?! khư khư… Cái dự án điên bao nhiêu thì cậu điên bấy nhiêu nhỉ?! *cười khẩy*””
Bla..bla…bla
Tôi im lặng, mặc kệ 2 tên khốn vẫn đang phàn nàn và nhai lại những câu văn như 1 con Robot được hỗ trợ bởi siêu AI Laplace biết trước rằng tôi sẽ nói thế vậy.
Tôi nói dõng dạc:
“”Vậy thì trả lời cho tôi 1 câu hỏi thôi. “Tự do đáng giá bao nhiêu?!”””
Không chần chừ, 2 tên này lại trở về với bản năng của mình:
“”Tự do sao~~?! Chỉ cần giúp ích cho nước mỹ là được mà, không cần cao siêu là mấy đâu. Chẹp chẹp””
Tên hói liền nói:
“”Đúng đúng, phải là giúp ích cho nước mỹ!! haha câu hỏi thật ngớ ngẩn””
Còn Tổng Thống thì vẫn ngồi đó và nhìn về phía tôi, 2 ngón tay cái thì vuốt ve nhau. Ông Ta dừng lại, lên tiếng hỏi:
“”Ý cậu là sao?! Cậu có thể trình bày rõ hơn được không?””
“”Tù nhân trên khắp thế giới”” Tôi đáp lại gần như ngay lập tức.
2 tên đồng thời hiểu ý tôi, liền ngạc nhiên và thốt lên.
“”Câu nói cá-…!!!””
“”Im lặng!!”” Ông ta ra lệnh nhưng mắt thì chỉ nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi hiểu ý và nói tiếp:
“”Chúng ta sẽ tạo ra 1 sự kiện phóng thích có quy mô toàn cầu. Và như tôi đã đề cập ở trên “Tự do đáng giá bao nhiêu?!” Vậy thì đây chính là câu trả lời của tôi…””
“””Tính mạng của kẻ khác“, phải đó, chính là nó. Bọn chúng…theo đúng nghĩa đen, 1 cuộc CHỌN LỌC TỰ NHIÊN sẽ được cưỡng chế sinh ra bởi SIÊU DỰ ÁN này, 1 món qùa mà tôi dành cho những ai tham gia nó, ai còn sống thì sẽ sống, ai chết thì sẽ giúp trái đất đỡ chật đất hơn…””
Tôi vừa nói vưa giơ lòng bàn tay ra, như thể tôi đang cầm mạng sống của chúng trong tay vậy.
Cả phòng im lặng nhìn tôi 1 hồi khá lâu, ông Tổng Thống có vẻ hơi ngơ ngác 1 tí, không giống như những gì tôi dự tính lắm. Nhưng cái mà tôi thắc mắc chính là tôi đã để lộ biểu cảm ‘đó’ của tôi khá nhiều hay sao? Mặc dù tôi khá tự tin rằng mình chỉ luôn để lộ ‘nó’ trong trí tưởng tưởng của tôi thôi. Mà sao cũng được.
Để phá vỡ không gian tĩnh lặng này, có lẽ tôi nên nói chi tiết với họ hơn.
“”Theo tôi, chỉ cần 1 cá thể có sự sống, thì nó sẽ có toàn quyền được quyết định rằng nó hoàn toàn được làm những gì nó muốn, đấy chính là sự tự do thuần tuý nhất khi chưa đặt nó vào 1 khuôn khổ nhất định. Khác với Luật pháp là đè nén lên chúng, điều tôi muốn làm là tôi sẽ đập nát cái tự do thuần tuý ấy và xây lại sau đó sẽ đặt chúng vào khuôn khổ của xã hội này…””
“”Bằng cách đó, tôi sẽ làm chúng tự nhận thức được rằng: chúng đang sống trong 1 xã hội, nơi mà sự tự do thuần tuý ấy không chỉ những hữu hình mà còn có hình dạng cụ thể. Và nếu muốn làm điều đó, thì chúng ta sẽ lợi dụng Siêu Dự Án này, nơi hội tụ mọi điều kiện để chúng ta có thể uốn nắn nhận thức về sự tự do của mấy tên đó…”” Tôi giải thích thêm.
“”Những yếu tố như: Khắc nghiệt, sợ hãi, hy vọng, khát vọng hay thậm chí là dục vọng?!… dù là gì đi nữa, thì chúng chỉ muốn 1 điều duy nhất. Cái suy nghĩ “Làm tất cả mọi thứ để đạt được ‘Nó‘ ” là điều sẽ hiện lên trong đầu của những Kẻ Được Chọn. và ta sẽ lợi dụng chúng để đẩy nhanh tiến độ, còn về lương lủng?! chúng ta sẽ trả cho chúng thứ mà chúng còn thèm nhỏ dãi hơn khi được hít 1Kg Bầu Trời Xanh, ‘Sự Tự Do‘ mà chúng luôn nhắm mắt hằng mong ước, như khi nhìn thấy sao chổi trong chốn ngục tù. Vậy thì ông thấy sao? Thưa Tổng Thống nước Mỹ đáng kính??””.
Nói xong tôi tiếp tục đợi ông ta lên tiếng.
[…]
Là tôi nhìn nhầm hay do ông ta vừa giật mắt lên vậy. Thật sự còn quá nhiều điều mà tôi chưa biết về người đàn ông này??!! Ông Ta ngẫm 1 hồi và nói:
“”Vậy thì dựa vào đâu, để cậu đảm bảo rằng sẽ được lãnh đạo các nước đồng ý cho mượn tù nhân vậy?””
Tôi cười nhẹ, 1 phần vui vì mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng dự tính, 1 phần là vì ông ta thật sự đang thử thách tôi.
“”Ông phải thừa biết chứ thưa Tổng Thống , chúng ta chính là 1 trong những người đã tạo nên nó , cái tổ chức mà 3 người các ông gọi là Liên Hợp Quốc ấy?! Và tôi chắc chắn sẽ được chấp thuận thôi, tôi xin hứa với ông điều đó. Bởi vì sau cùng “1 nông trại rác thải là điều không cần thiết””” Tôi đáp lại lời ông ta với giọng chắc nịch.
“”Tốt lắm, bắt đầu công việc đi”” ông ta nói xong thì liền xoay ghế ra sau, nhìn qua ô cửa sổ.
Kết thúc cuộc họp, tôi bước ra khỏi phòng với quyết tâm sục sôi. 2 tuần sau đó, tôi đã truyền tải kế hoạch tới 4 quốc gia chính bao gồm : Brazil, Nga, Ấn Độ ,Trung Quốc và các nước khác. Họ đồng ý rất vui vẻ và dứt khoát. Về phần của những Kẻ Được Chọn, tôi đã gieo hạt giống tự do vào đầu của bọn chúng, bây giờ điều cần thiết chính là chờ đợi nó sinh sôi nảy nở thôi.
[09:00 PM] 17/01/2050. Tại văn phòng Tổng Thống Mỹ
“”Báo cáo đi””
“”Tổng lực lượng tù nhân sẽ được thu về ước tính khoảng 2,7 triệu, gồm các tù nhân trong giai đoạn hưởng án tù từ 10 năm trở lên. Điều chúng ta cần lo bây giờ chính là số tiền chi trả vật liệu nhưng cũng không hẳn quan ngại mấy, vì các nước khác cũng có ý định đầu tư vào việc xây dựng hòn đảo này, chưa kể là rất nhiều công ty tư nhân cũng có hứng thú với nó. Báo cáo hết”” Tôi liền đóng tập tài liệu lại.
“”Thế còn chi phí vận chuyển thì sao? Họ cũng có nhã hứng giúp đỡ chúng ta cơ à?”” Ông ta hỏi tôi cùng với 2 mắt tròn xoe và miệng hình chữ O.
Tôi nhìn qua tên hói.
“”\~phụt~// Muahaha… Ta hiểu rồi. Vậy thì Ebenzer đây, sẽ lo toàn bộ chi phí vận chuyển vậy. Hừmm… Làm tốt lắm, tôi đặt niềm tin vào cậu đấy, chàng trai trẻ… À không phải, mà là…”” Ông ta thả lòng đôi vai và nói.
*MXH: Deeord*
Anh bút chì: “”Cuối cùng cũng có giải pháp yayyy””
Join Week: “”háo hức được nhìn hình dạng của hòn đảo này quá đi UwU\phấn khích// “”
em yêu cả ORDER: “”reply em anh êiiii <3″”
**HẾT**
Danh tính thật sự của “THE ORDER” chính là …??
Số Tiếp Theo [TỰ DO ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU?!]
**Lời Bạt**
Có vẻ như tôi không quan tâm lắm về bài thi giữa kỳ sau tết cho lắm thì phải. Haizz~~
** Chú Thích **
*(1): Tuyên Ngôn Quốc Tế về Nhân Quyền.
***Tác Phẩm khi đăng đã được sửa đổi so với bản gốc để chỉnh chu hơn cho độc giả***