Tuyết Thiên Khuyển và Ngọc Hồn: Giao Hòa Ba Cõi - Chương 6
“Tách ra!” Tuyết Thiên Khuyển ra lệnh, đôi mắt băng của hắn lóe sáng. Hắn lao thẳng vào thân hình khổng lồ của Hải Long Tà, luồng khí lạnh từ cơ thể hắn nhanh chóng đóng băng những giọt nước mà con rồng phun ra. Mỗi bước chân của hắn để lại những dấu băng trên nền đá, lan tỏa như vết nứt trên một tấm gương.
Hắc Vũ Thần tận dụng cơ hội, vòng ra phía sau con rồng, tung một đòn chém chính xác vào phần đuôi của nó. Lưỡi kiếm chạm vào vảy rồng, tạo ra một âm thanh sắc bén đến chói tai. Hải Long Tà gầm lên, quật mạnh đuôi về phía Hắc Vũ Thần, nhưng y đã nhanh chóng né tránh, ánh mắt đầy giận dữ nhưng cũng cực kỳ điềm tĩnh.
Trong lúc đó, Tuyết Thiên Khuyển tiếp cận quả cầu nước giam giữ Tiên Hoa Tinh. Bàn tay phủ đầy khí lạnh của hắn chạm vào bề mặt, hơi lạnh lan ra, khiến quả cầu dần dần đông cứng.
“Ngươi có thể phá nó không?” Giọng nói yếu ớt của Tiên Hoa Tinh vang lên từ bên trong, đôi mắt nàng gặp ánh mắt hắn.
“Ta sẽ cứu nàng,” Tuyết Thiên Khuyển nói, giọng hắn không lớn nhưng mang một sức mạnh khiến nàng không thể không tin tưởng.
Chỉ một giây sau, hắn tung một quyền mạnh mẽ vào quả cầu, lớp băng vỡ tan, và Tiên Hoa Tinh ngã vào vòng tay hắn. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ, bởi Hải Long Tà đã quay lại, đôi mắt đỏ rực của nó tràn ngập sự phẫn nộ.
“Cẩn thận!” Tiên Hoa Tinh hét lên. Hải Long Tà gầm lên một tiếng long trời lở đất, và từ miệng nó, một luồng khí đen kịt phun ra, bao trùm toàn bộ căn phòng. Nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng đỏ rực xuyên qua màn đêm – Hắc Vũ Thần, với tất cả sức mạnh của mình, đã lao thẳng vào tim của Hải Long Tà, trường kiếm trong tay như một ngọn giáo rực lửa.
“Chết đi!” Y gầm lên, và trong nháy mắt, lưỡi kiếm đâm sâu vào cơ thể khổng lồ của con rồng. Nó gầm lên, cả thân hình run rẩy, trước khi đổ sụp xuống, khiến cả cung điện rung chuyển.
Tuy nhiên, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Hải Long Tà nhìn Tuyết Thiên Khuyển, ánh mắt tràn ngập sự phẫn uất nhưng cũng mang một tia cầu cứu mơ hồ. “Ngươi không thể ngăn cản nó… Bóng tối… đang chờ đợi…”
Rồi cơ thể khổng lồ của nó hóa thành tro bụi, tan vào không khí, để lại một sự tĩnh lặng đáng sợ trong cung điện rộng lớn.
Khi mọi thứ lắng xuống, Tiên Hoa Tinh chạm vào cánh tay của Tuyết Thiên Khuyển. “Ngươi ổn chứ?” nàng hỏi, ánh mắt lo lắng. Nhưng hắn không trả lời. Hắn chỉ nhìn vào khoảng không, nơi Hải Long Tà vừa biến mất, và trong lòng hắn, những lời cuối cùng của con rồng vẫn vang lên như một lời cảnh báo không thể lờ đi.
************
Đêm đã về khuya, ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua những tầng mây dày, chiếu xuống tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên mặt hồ nước yên tĩnh. Cả ba dừng chân bên một đồng bằng rộng lớn, nơi từng đợt gió thổi qua cuốn theo hơi lạnh từ núi xa. Tiên Hoa Tinh lặng lẽ ngồi dưới một gốc cây đại thụ, ánh mắt nàng mơ màng nhìn về khoảng trời xa xăm. Ánh sáng từ những cánh hoa nhỏ trên tóc nàng khẽ lóe lên, như phản chiếu nỗi lòng đang chộn rộn.
Tuyết Thiên Khuyển đứng cách đó không xa, đôi mắt băng giá dõi về phía chân trời mờ sương. Gió nhẹ quét qua mái tóc bạc của hắn, nhưng tâm trí hắn không hề yên bình như khung cảnh xung quanh. Lời cuối cùng của Hải Long Tà cứ vang lên trong đầu hắn như một lời nguyền không thể trốn tránh.
“Ngươi không thể ngăn cản nó… Bóng tối… đang chờ đợi…”
Hắn nắm chặt bàn tay, cảm giác lạnh lẽo từ chính làn da mình càng khiến hắn nhận ra sự cô độc chưa bao giờ rời bỏ.
Tiên Hoa Tinh khẽ thở dài. Nàng biết rõ sự im lặng của Tuyết Thiên Khuyển không chỉ là sự trầm lặng thường thấy. Nó như một bức tường băng giá vô hình, ngăn cản mọi thứ tiếp cận. Nhưng trái tim nàng lại không thể ngăn mình bị cuốn vào thế giới của hắn, một thế giới vừa đẹp đẽ, vừa đau thương. Nàng nhớ đến khoảnh khắc trong cung điện của Hải Long Tà, khi hắn phá vỡ quả cầu nước để cứu nàng. Ánh mắt ấy, dù lạnh lẽo, lại chứa đựng một điều gì đó mà nàng không thể gọi tên – một điều khiến tim nàng chợt đập nhanh hơn.
“Ngươi vẫn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người,” nàng bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lại mang theo một chút trách móc, như thể chính nàng cũng không hiểu rõ lý do tại sao mình lại nói ra điều đó.
Tuyết Thiên Khuyển không quay lại, nhưng ánh mắt hắn khẽ lay động. “Khoảng cách… là cách duy nhất để bảo vệ những người khác khỏi ta,” hắn đáp, giọng nói như một làn gió lạnh lẽo.
“Nhưng ai mới là người ngươi đang bảo vệ?” Tiên Hoa Tinh đứng dậy, bước đến gần hắn. Bàn tay nàng đặt nhẹ lên vai hắn, như muốn xóa đi khoảng cách giữa cả hai. “Ngươi luôn gánh mọi thứ một mình, nhưng ngươi không phải là kẻ đơn độc trong cuộc hành trình này.”