Tuyết Thiên Khuyển và Ngọc Hồn: Giao Hòa Ba Cõi - Chương 2
Tuyết Thiên Khuyển không đáp. Nhưng ánh mắt hắn sắc bén như đao, nhìn thẳng vào người đối diện, không chút run sợ. Trong khoảnh khắc, bầu trời trở nên tối đen. Một trận chiến giữa thần khí và ý chí con người chuẩn bị nổ ra, như thể cả thiên địa đã sắp đặt nó từ trước.
Lời kể được khép lại bằng một dòng tự vấn: Liệu sinh mệnh Tuyết Thiên Khuyển – sinh ra từ sự pha trộn giữa ánh sáng và bóng tối – có thể tự định đoạt số phận của mình, hay hắn chỉ là một quân cờ trong ván cờ thần thánh của vũ trụ?
***********
Học Viện Thần Linh – một thế giới lơ lửng giữa trời cao, nơi sương mù quấn lấy các đỉnh tháp như một bức tranh không thực. Những bậc thềm bạch ngọc kéo dài như nối liền cõi phàm và cõi thần. Ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua những đám mây, đổ xuống những vườn hoa thiêng rực rỡ, nơi mỗi đóa hoa đều mang một hơi thở thần thánh riêng. Trong không gian ngát hương và thanh tĩnh ấy, thấp thoáng bóng dáng những thần nhân, yêu linh và bán thần đang đi lại, tất cả đều khoác trên mình vẻ uy nghiêm mà cũng không kém phần xa cách.
Dưới một vòm trời rộng lớn, nơi quảng trường trung tâm của học viện, Tuyết Thiên Khuyển đứng sừng sững, thân hình cao lớn và bất kham của hắn khiến cả không gian xung quanh như chùng lại. Từng ánh mắt đổ dồn về phía hắn, vừa e ngại, vừa kỳ thị.
“Thứ đó… làm sao được bước chân vào đây?” Một giọng nói khẽ vang lên, như thể cố tình để Tuyết Thiên Khuyển nghe thấy. Kẻ nói ấy là một thần nhân trẻ tuổi với mái tóc bạc như ánh trăng và đôi mắt sắc như dao. Những tiếng xì xào khác cũng bắt đầu lan ra, như gió luồn qua các tán cây.
Tuyết Thiên Khuyển im lặng. Hắn đã quen với điều này – sự lạnh lùng, những ánh nhìn xa lánh. Dẫu vậy, đôi mắt như được khắc từ băng tuyết của hắn vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo bất diệt, không hề dao động. Hắn đứng đó, như một tảng đá băng lạnh lùng giữa cơn sóng gió, bất chấp những lời dè bỉu.
Từ phía đối diện quảng trường, một bóng dáng xuất hiện. Hắc Vũ Thần – vị chiến thần của trời đêm, bước đi với dáng vẻ kiêu hùng như cơn bão cuốn qua. Y khoác trên mình bộ giáp đen bóng như màn đêm không sao, đôi mắt rực lên ánh đỏ đầy quyết liệt, tựa như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng đại dương sâu thẳm. Dù nhỏ hơn Tuyết Thiên Khuyển về thể hình, nhưng mỗi bước chân của y lại như dội vang trên nền đá trắng, khiến bầu không khí xung quanh y như vỡ tung bởi sự áp bức.
Hắc Vũ Thần dừng lại, nhìn thẳng vào Tuyết Thiên Khuyển. Giữa hai ánh mắt, sự đối nghịch hiện rõ: một bên là lửa cháy rực, một bên là băng lạnh lẽo.
“Ngươi chính là kẻ được chọn cùng ta thực hiện nhiệm vụ?” – Giọng nói của Hắc Vũ Thần sắc như lưỡi đao, mang theo ý khinh miệt.
Tuyết Thiên Khuyển đáp lại bằng một ánh nhìn vô cảm, giọng nói vang lên như tiếng gió rét lùa qua khe núi: “Nếu ta không được chọn, ngươi nghĩ ta sẽ đứng đây?”
Ánh mắt Hắc Vũ Thần lóe lên sự tức giận, nhưng y không đáp lại. Hai kẻ kiêu hãnh ấy đứng đối diện nhau, tựa hai mảnh cực đối lập của thế giới, không ai chịu nhường ai.
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, một tiếng cười khẽ vang lên. Nhẹ nhàng như hơi thở của gió xuân, âm thanh ấy cuốn lấy bầu không khí lạnh lẽo, làm tan đi một phần sự cứng nhắc trong lòng người nghe.
“Các ngươi thật sự phải nhìn nhau như muốn quyết đấu ngay từ lần đầu gặp mặt sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, dịu dàng mà không kém phần uy quyền.
Một nữ nhân bước đến, dáng vẻ tựa ánh bình minh vừa ló rạng. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, được dệt từ những cánh hoa mùa xuân, từng sợi tơ ánh lên sắc hồng mờ nhạt như ánh nắng sớm mai. Tiên Hoa Tinh – linh hồn của những bông hoa, nữ thần của mùa xuân và sự sống, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hai kẻ đối diện.
Đôi mắt của nàng sáng tựa vì sao, chứa đựng một sự ấm áp khác biệt, nhưng lại ẩn giấu sự sắc sảo của một người đã quen với những mưu đồ của thiên địa.
“Chúng ta là đồng đội, không phải kẻ thù,” nàng nói, ánh mắt thoáng qua từng người. “Học Viện Thần Linh đã chọn chúng ta, nghĩa là vận mệnh của chúng ta đã đan xen từ khoảnh khắc này. Hãy xem việc hợp tác là một thử thách, không phải là gánh nặng.”
Cả Tuyết Thiên Khuyển và Hắc Vũ Thần đều không nói gì. Nhưng ánh mắt của cả hai, vốn lạnh lẽo và đầy ngạo nghễ, dần chuyển thành một tia nhận thức mơ hồ.
“Đừng nghĩ ta cần các ngươi,” Hắc Vũ Thần gằn giọng, nhưng trong lời nói ấy không còn sự đối kháng như ban đầu. Y quay lưng, từng bước đi về phía cổng lớn của Học Viện, áo choàng đen tung bay trong làn gió nhẹ.
Tiên Hoa Tinh khẽ cười, quay sang Tuyết Thiên Khuyển. “Còn ngươi thì sao, Tuyết Thiên Khuyển? Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”