Tráo Huyết - Chương 12 - 2
Dạo gần đây, những cơn mộng mị và ám ảnh của Minh trở nên nặng nề hơn trước cả khi Hà mất. Cậu lang thang ngoài đường vào ban ngày và nhận thật nhiều ca làm để không phải ở một mình. Cậu sợ cảnh phải ngồi một mình trong căn phòng tối đối diện với mọi nỗi buồn, nỗi sợ hãi. Đêm đêm cậu lại chẳng ngủ được, trông Minh ngày càng hốc hác.
Ngay cả những đồng nghiệp cùng chỗ làm thêm với Minh cũng nhận ra điều đó. Mọi người đều khuyên Minh nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Tối hôm đó, khi làm ca muộn, Minh choáng váng đang lau sàn nhà bếp thì chợt suýt gục xuống. Đồng nghiệp và quản lý đều vội giục cậu về nghỉ. Không còn cách nào khác, Minh đành rời quán ăn lúc 11h kém. Nếu nhanh cậu có thể kịp bắt chuyến tàu cuối.
Minh cố sức đi thật nhanh ra ga tàu. Những kí ức về ga tàu vào những đêm muộn vẫn chưa phai mờ trong tâm trí Minh. Do đó mà những ngày phải làm muộn, Minh toàn nghỉ lại chỗ làm hoặc ngủ nhờ nhà một người bạn gần đó. Nhưng nhờ nhiều quá cũng ngại, mà mai chắc Minh không còn sức đi làm nữa, nên cậu quyết định sẽ bắt tàu về phòng trọ của Minh.
Con đường phía trước lại vắng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng xe ô tô vụt qua cái soạt và tiếng ting ting đều đều của đèn tín hiệu.
Phía trước Minh có bóng dáng của một cô gái mặc váy xòe đỏ. Cô đang bước đi chầm chậm với tiếng giày cao gót nện cộp cộp nhè nhẹ xuống đường. Cô ấy đi chậm quá, mà Minh thì đang vội. Minh bèn cố gắng đi vượt lên phía trên cô gái ấy. Minh đi lướt qua rồi bỗng dưng bị một vật nào đó túm áo khiến Minh đứng khựng lại.
Minh ngoái đầu ra sau thì thấy cô gái ấy đang túm chặt lấy tà áo của Minh. Khi cô gái ngẩng lên thì Minh nhận ra, đó là Hà. Hà trong một bộ dạng rất lạ. Dường như chiếc váy của Hà không phải là màu đỏ như những gì Minh nhìn thấy lúc nãy mà nó đỏ do nhuộm đầy máu nhễu nhợt. Minh hoảng sợ hất tay Hà ra rồi tính bỏ chạy nhưng không thể vùng ra được khỏi bàn tay Hà đang nắm rất chặt.
“Lỗi…lỗi của tớ….”
Minh thét lên.
Bỗng nhiên từ từ, trên đôi giày cao gót, chân Hà bỗng dần dần dài ra, rồi Hà cao lên cao lên dần như một người khổng lồ. Bàn tay của Hà nắm lấy áo Minh cũng dài dần ra rồi cong vẹo đi một cách kì dị. Cảnh tượng ấy Minh chỉ nhìn thấy trong các bộ phim kinh dị, cậu cũng không ngờ rằng mình lại phải tận mắt chứng kiến. Minh không thể thở nổi vì quá sợ hãi, cậu lăn đùng ra đất ngất xỉu.
Trong lúc đó, một bóng đen lẻn vào trong văn phòng làm việc trong trụ sở cảnh sát Tokyo. Văn phòng tối đen như mực và im lìm. Những chiếc bàn làm việc chất đầy giấy tờ và tài liệu vẫn nằm đó như những con quái vật khổng lồ.
Bóng đen tiến dần lại văn phòng làm việc riêng của người đội trưởng. Bật chiếc đèn pin nhỏ trong tay, người đó gí sát vào tay nắm cửa rồi rút ra một vật dụng dài và nhỏ. Lúi húi một lúc thì ổ khóa kêu đánh “cách” một cái, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng.
Bóng đen lách vào bên trong căn phòng mà cố gắng không gây ra tiếng động nào. Người đó từ từ mở từng chiếc ngăn kéo một, mở những chiếc tủ gỗ đằng sau bàn làm việc ra. Người lạ cẩn thận bới lên từng chút một, xem xét một vài thứ. Có những phát hiện làm hắn mỉm cười. Người lạ rút điện thoại ra chụp lại. Sau khi xem xét kĩ một vòng, hắn êm xuôi rút khỏi căn phòng.
Sáng sớm hôm sau, Minh chợt thấy ai vỗ vỗ vào mặt mình:
“Trời ơi…ai thế này…Dậy đi cháu ơi…”
Minh từ từ mở mắt ra thấy mọi người đang quây lại xung quanh mình. Hôm qua Minh đã ngất ở đây ư? Minh ngồi dậy ôm đầu. Những người đi làm sớm ngang qua đó bắt gặp Minh nằm ngay dưới đất thì vô cùng hốt hoảng. Họ sợ lại có vụ án mạng nữa xảy ra. Rất may là Minh đã tỉnh lại. Một vài người đề nghị đưa Minh vào bệnh viện để kiểm tra. Minh từ chối và xin phép được đi về nhà. Cậu cúi người cảm ơn rồi chậm chạp đi trong ánh bình minh ló rạng dần.
Mấy ngày sau, ông đội trưởng cho họp tổ điều tra để báo cáo tiến trình và điều chỉnh phương hướng điều tra một lần nữa. Máy chiếu đã sẵn sàng để chiếu lại một lượt tất cả những tình tiết để tìm ra hướng đi mới.
Tất cả mọi người đều đã đông đủ. Ông đội trưởng đi vào vấn đề và phân tích từng vụ án một. Ông ta hướng nghi phạm tới những cá nhân có tiền án tiền sự, có thể có tiền sử bệnh tâm thần.
Khải đứng lên khẳng định:
“Chắc chắn phải một người cực kì thân cận với cảnh sát chúng ta mới theo dõi được đường đi nước bước để mà phòng ngừa và có những hành động táo tợn đến vậy.”
Ông đội trưởng gật gù:
“Rất có khả năng, chúng ta có thể điều tra thêm bên chính đội ngũ cảnh vệ đã được thuê hôm Tatsuya biểu diễn và cả những ngày trong bệnh viện nữa. Ngày mai đội ngũ pháp y sẽ gửi kết quả giám định tang vật về. Lúc đó chúng ta sẽ có thêm manh mối. Tôi không tin một người ngang nhiên đi lại giết người mà lại không để lại thứ gì sơ hở!..”
“Đúng như vậy…”
Khải đáp.
“Hung thủ phải là một người nắm rõ tất cả chi tiết cũng như hướng điều tra của cảnh sát, một người vô cùng cẩn mật, và có sự ám ảnh với màu đỏ một cách nặng nề. Đúng là nuôi ong tay áo, hung thủ, chính xác là…”
Khải chỉ thẳng tay vào một người.