Thi Quỷ núi Bà Đen - Chương 7.4
Đốm lửa nhỏ lập lòe trong bóng tối của hang đá, tạo nên những hình thù kỳ quái nhảy múa trên vách. Thành ngồi sát vào lửa, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài, nơi những giọt mưa rơi tí tách như lời ru đầy u uất của khu rừng. Tình ngồi co ro, hai tay ôm lấy gối, nhưng khuôn mặt đã tươi tỉnh hơn khi có chú Vũ trò chuyện.
“Tình, kể chú nghe coi, thằng Nam nó học hành sao trên thành phố?” – Chú Vũ vừa nói, vừa lật nắp hộp đồ ăn mang theo, vẻ mặt hiền hòa.
Tình bật cười, giọng cậu nhẹ hẳn đi: “Nam hả chú? Tụi con học chung trường Luật, cũng được lắm. Mà nói thiệt, nó không có máu học như mấy đứa mọt sách đâu. Cứ rảnh là bày trò đi chơi với con.”
Chú Vũ nhướng mày, vẻ thích thú: “Vậy à? Hèn chi nghe nó kể cũng ít khi nhắc đến chuyện học. Thằng nhỏ đó… cứng đầu mà. Lúc nhỏ cũng vậy.”
Cả hai bật cười, tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nhưng giữa không khí vui vẻ đó, Thành vẫn giữ im lặng, ánh mắt anh luôn ánh lên vẻ dò xét mỗi khi nhìn về phía chú Vũ.
Bỗng chú Vũ đứng dậy, phủi tay: “Hai đứa ngồi đây nhé, chú đi vệ sinh một chút rồi quay lại ngay.”
Không chờ câu trả lời, chú Vũ bước ra ngoài hang, bóng dáng hòa vào màn mưa như tan biến. Tình vẫn vô tư, tiếp tục nghịch mấy thanh củi, nhưng Thành thì khác. Anh nhìn ra ngoài, đôi mày nhíu lại. “Đại ca, sao anh thấy không vui vậy?” Tình lên tiếng, giọng thấp hơn bình thường.
Thành khẽ lắc đầu, đôi mắt không rời khỏi cửa hang: “Tao không biết. Chỉ là… tao thấy không ổn. Người này tự dưng xuất hiện, rồi giờ còn là chú ruột của Nam. Mọi thứ… kỳ lạ lắm.”
Tình cắn môi, vẻ mặt đầy phân vân: “Nhưng mà chú Vũ đâu có làm gì đâu. Chú còn hứa dẫn tụi mình ra khỏi đây mà.”
Thành không trả lời, chỉ siết chặt cây gậy nhỏ trong tay. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút như kéo dài ra vô tận. 30 phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng chú Vũ đâu.
“Chú đi lâu quá…” – Tình lẩm bẩm, đôi mắt dán vào màn mưa bên ngoài.
Đúng lúc đó, từ sâu trong hang, một tiếng động vang lên. Âm thanh nhỏ, như tiếng đá lăn, nhưng trong không gian tĩnh lặng, nó rõ ràng đến lạnh người. Thành bật dậy, ánh mắt sắc như dao: “Mày nghe không?”
Tình gật đầu, cậu lùi lại gần đống lửa, tay run run chỉ vào bóng tối phía trong hang: “Đ… đại ca… trong đó… có cái gì không?”
Thành không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng tối hun hút trước mặt. Lửa trại vẫn bập bùng, nhưng dường như ánh sáng của nó không thể chạm tới được nơi âm u nhất trong hang động.
Tiếng động sâu trong hang không ngừng vang lên, từng hồi như tiếng gió lùa qua khe đá, nhưng Thành cảm thấy có gì đó không đúng. Anh nắm chặt đèn pin, ra hiệu cho Tình đi sát phía sau: “Đi coi thử. Tao muốn biết trong đó có cái gì.”
Tình run rẩy, cố níu lấy vai áo Thành: “Đ… đại ca, lỡ có gì nguy hiểm thì sao? Ở đây tối thui à.”
Thành không trả lời, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Anh soi đèn pin về hướng phát ra âm thanh, ánh sáng mờ mờ dường như bị bóng tối nuốt chửng. Cả hai bước từng bước chậm rãi, tiếng gió khe khẽ hòa lẫn với tiếng thở dồn dập của Tình.
Đột nhiên, một tiếng “ộp” vang lên. Tình khựng lại, đôi mắt mở to, giọng lạc đi: “ Ếch… kêu. Ở chỗ này?”
Thành không trả lời, ánh đèn pin vẫn lia qua lia lại trên những vách đá ẩm ướt. Tiếng ếch kêu tiếp tục vang lên, rõ ràng hơn, như thể đang rất gần. Cả hai tiến thêm vài bước, và rồi ánh đèn pin của Thành dừng lại.
Trước mặt họ, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Một cái xác người đã trương phình nằm bẹp trên mặt đất, da thịt tím tái, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng như đang nhìn thẳng vào cả hai. Nhưng điều làm cả hai chết lặng là ở trong miệng của cái xác, một con ếch to tướng trong đó, đôi mắt tròn long lanh của nó như ánh lên trong ánh đèn.
“Trời đất… cái quái gì đây?” Thành lẩm bẩm, tay run run cầm đèn.
Con ếch đột nhiên nhảy bật ra khỏi miệng cái xác, rơi xuống đất, phát ra âm thanh “ộp” nặng nề. Tình hét lên, cả người run rẩy lùi lại phía sau: “Đ… đại ca… em không chịu nổi nữa!”
Thành chưa kịp đáp, thì Tình lại hét lớn: “Nó… nó cử động! Cái xác… cử động kìa!”
Thành lập tức chiếu đèn pin vào cái xác. Lần này, trong ánh sáng lờ mờ, cả hai nhìn thấy miệng cái xác từ từ mở ra. Nhưng thứ trào ra từ bên trong không phải là giọng nói, mà là một đàn nòng nọc. Chúng trườn ra từng con, từng con, bơi trên làn nước ẩm ướt của nền đá, tạo nên một cảnh tượng ghê rợn đến nghẹt thở.
Thành không nói một lời, anh nắm chặt tay Tình, kéo cậu bạn chạy ngược ra ngoài. Tiếng bước chân vang lên dồn dập, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển và những âm thanh kỳ quái vọng lại từ phía sau.
Ra đến cửa hang, cả hai gần như ngã quỵ, gió lạnh phả vào mặt, nhưng không làm dịu đi sự sợ hãi đang siết chặt tâm trí họ. Thành quay lại nhìn vào bóng tối của hang, lòng tự hỏi: “Cái gì đang xảy ra ở nơi này?”
Cả hai đứng thở hổn hển bên ngoài hang, mưa đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn nặng nề, như có cái gì đó đang lơ lửng trên đầu. Tình bất chợt nhớ đến một thứ, đôi mắt cậu sáng lên:
“Đại ca! Còn cái túi balo trong hang! Em phải lấy nó!”
Thành kéo cậu lại, giọng cảnh giác: “Không phải lúc này!”
Nhưng Tình cứ quay lại nhìn vào hang tối, như thể có một lực vô hình đang kéo cậu về phía đó. Cậu thở hổn hển, chỉ tay vào hang: “Nhưng cái túi… có thể có thứ quan trọng trong đó.”
Thành nhìn Tình, rồi nhìn lại vào bóng tối đen ngòm của hang. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ phát ra từ trong hang, khẽ như tiếng sột soạt của thứ gì đó di chuyển, rồi lại một tiếng động khác, lần này rõ ràng hơn, vang vọng khắp không gian tĩnh lặng. Giọng Thành nhỏ lại, đầy nghiêm nghị: “Chạy! Không có thời gian nữa đâu.”
Tình chưa kịp phản ứng, thì một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả khu rừng. Mặt đất dưới chân như rung lên, như thể có những bước chân vô hình đang đi đến gần. Tiếng động từ phía trong hang lại vang lên, âm thanh gập ghềnh, như những bước chân của người nặng nề đang đến gần. Cảm giác này khiến Tình run lên, cậu quay lại nhìn Thành, đôi mắt mở to, đầy hoảng sợ.
“Đại ca! Em… em cảm thấy… có gì đó đang đến!”
Thành không đợi Tình nói hết câu, anh nắm chặt tay cậu, kéo mạnh vào người. Anh nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén, không dám dừng lại. Họ chạy đi trong màn đêm, đôi chân như không còn cảm giác, chỉ có tiếng bước chân dồn dập và tiếng gió rít qua từng tán cây. Cả rừng núi im lặng đến kỳ lạ, nhưng lại đầy vẻ nguy hiểm.
Tình có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của cả hai trong bóng tối, có thể nghe thấy từng tiếng lá cây xào xạc dưới chân, và cảm nhận được cái lạnh kỳ quái của khu rừng đang bao trùm lấy họ.
Một tiếng sột soạt rất gần, khiến Tình không thể không quay lại. Cậu nhìn vào bóng tối sâu thẳm, mắt không thể thấy gì, nhưng cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển theo họ. Họ không thể dừng lại, không thể quay lại.
“Anh…. em sợ quá…” – Tình kêu lên, giọng nghẹn lại.
Thành không trả lời, anh chỉ cắm đầu chạy, từng bước dài vội vã như chạy trốn một thứ gì đó không thể nhìn thấy. Trong lòng Thành, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim anh, đẩy anh chạy về phía trước mà không thể ngừng lại.
Một lúc sau, cả hai không biết mình đang chạy đâu nữa, chỉ biết là càng lúc càng xa khu vực hang động, nhưng âm thanh kỳ lạ vẫn đuổi theo họ, gần hơn và gần hơn.
Cả hai vẫn chạy, đôi chân như không còn cảm giác, chỉ biết lao về phía trước trong bóng tối mịt mùng. Tình cứ nhìn quanh, thắc mắc nhưng không dám lên tiếng. Đột nhiên, cậu hổn hển hỏi trong đêm tối:
“Đại ca… còn chú Vũ đâu rồi?”
Thành vẫn không dừng lại, đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước. Tiếng gió rít qua tai, gió lạnh từ trong rừng thổi mạnh, khiến anh phải nheo mắt lại, cánh tay nắm chặt tay Tình. Giọng anh trầm xuống, pha lẫn chút căng thẳng:
“Từ đầu, tao đã có cảm giác không ổn về ông Vũ rồi, nhưng không nghĩ lại như thế này…”
Cảm giác bất an trong lòng Thành như đang lớn dần, bao phủ anh trong một làn sương mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ ràng điều gì.
Tình nghe vậy, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cậu nấc lên, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi xuống khuôn mặt. Cậu vừa chạy vừa khóc, vừa thút thít:
“Em… em không muốn… không muốn có chuyện gì xảy ra nữa, đại ca ơi…”
Thành cúi mặt, không biết phải nói gì. Anh siết chặt tay Tình, cảm giác tội lỗi cứ giày vò trong lòng. Cả hai chạy tiếp, mỗi bước chân dường như càng lúc càng nặng nề. Dù tiếng bước chân của họ vang vọng trong khu rừng, nhưng tiếng động kỳ quái từ trong bóng tối đã không còn nữa, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đã tạm lắng xuống.
Mưa đã ngừng, những giọt nước cuối cùng còn đọng lại trên lá cây rơi xuống nền đất ẩm ướt. Ánh sáng yếu ớt của những đám mây xám vẫn che phủ bầu trời, và thỉnh thoảng lại có những tiếng sấm chớp xa xa, như những lời rít qua từng ngọn gió.
Tình bắt đầu cảm thấy hơi thở của mình dần đều lại, dù nước mắt vẫn chưa ngừng. Cậu nhìn quanh, không dám quay đầu lại, chỉ biết tiếp tục bước đi trong sự sợ hãi mơ hồ. Thành nhận thấy, lúc này Tình đang run rẩy, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc kéo cậu đi, tránh xa cái bóng tối đằng sau.
Bầu trời vẫn mù mịt, và trong lòng Thành, một cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết đang dần chiếm lĩnh. Cả hai chưa dám thở phào nhẹ nhõm, vì họ biết, điều gì đó vẫn đang rình rập phía sau, trong bóng tối đen đặc của khu rừng này.
Giữa không gian tối tăm và nặng nề của khu rừng, bước chân của cả hai như hòa vào những tiếng gió rít. Thành đột nhiên lên tiếng, giọng trầm hẳn:
“Xin lỗi Tình, nếu không phải vì tao… thì mày đâu phải lâm vào chuyện này.”
Tình nhìn sang anh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cậu thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Em muốn tìm hiểu về Nam thôi, đại ca. Không phải lỗi của anh đâu. Chỉ là……”
Thành gật đầu, cảm giác tội lỗi vẫn như chực nổ tung trong lòng.
Hai người lại tiếp tục mò mẫm bước đi trong bóng tối. Màn đêm như sắp nuốt chửng lấy họ dù đang là giữa trưa. Chỉ có tiếng bước chân vội vã, tiếng gió thổi qua, soi vào không gian mờ mịt. Không biết họ đang đi đâu, chỉ biết là càng lúc càng thấy con đường dường như hẹp lại, như có một thế lực vô hình đang xô đẩy họ vào sâu hơn.
Bất chợt, Tình vấp phải một vật gì đó. Cậu ngã khuỵu xuống, tay chống xuống đất để giữ thăng bằng. Nhưng khi đưa tay lên, một cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt bám lấy cánh tay. Tình hoảng hốt, giọng run rẩy:
“Đ… đại ca! Cái gì vậy?”
Thành ngay lập tức quay lại. Cả hai chết lặng khi thấy một thân người nằm bất động, gần như vô hồn. Đó là một người đàn ông, làn da tái nhợt, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng như nhìn thẳng vào không gian vô tận, môi khẽ mấp máy. Tình kinh hãi, nhìn chằm chằm vào người này. Cậu nghĩ ngay đến chú Vũ, nhưng rồi khi nhìn kỹ lại thì đó không phải chú, không phải ai quen thuộc cả.
Cả hai im lặng, không ai dám thở mạnh, như sợ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ cái không gian quái dị này. Bỗng người đàn ông đó thều thào một câu, như muốn gào lên nhưng sức lực không còn. Giọng của ông ta khàn đặc, nghẹn ngào:
“Mau… rời khỏi… nơi này…
Tha… cho… tôi…”
Chỉ nghe đến đó, Tình như bị đông cứng lại, đôi tay buông thõng xuống. Nhưng điều đáng sợ nhất là máu. Máu từ mắt, mũi, miệng người này bắt đầu chảy ra, đổ xuống nền đất ẩm ướt, đỏ thẫm như một dòng suối nhỏ. Máu không ngừng rỉ ra, nhỏ giọt, rồi trào ra từng chút một, như thể người đàn ông này không còn là con người nữa.
Thành, cũng giống như Tình, đã đứng chết lặng một lúc, cảm giác lạnh buốt bao trùm lấy anh. Lúc này, Thành vội vàng kéo Tình dậy, cả hai không dám nhìn lại. Máu, cái xác đang chảy máu, tiếng động kỳ quái như vọng lại từ phía sau, càng lúc càng gần.
“Chạy, Tình! Chạy nhanh lên!”
Cả hai không kịp nghĩ, chân chạy loạn xạ. Máu từ cái xác vẫn tiếp tục trào ra như một dòng suối đỏ. Những tiếng thở dốc của họ hòa lẫn với tiếng sấm đổ ầm ầm từ trên cao, như báo hiệu điều tồi tệ hơn đang chực chờ.
Thành và Tình vẫn tiếp tục đi trong sự mệt mỏi nặng nề. Tình lén nhìn về phía ông anh của mình, anh Thành vẫn im lặng, đôi mắt anh không còn sáng như lúc trước, giờ đây chúng có gì đó khác lạ. Tình cứ cảm giác như có điều gì đó không ổn, nhưng không dám lên tiếng.
Bước đi trong bóng tối, Tình nghe thấy những tiếng lẩm bẩm của Thành, lời nói thì thào không rõ ràng. Cậu quay sang nhìn, nhưng Thành vẫn giữ vẻ bình thản, đôi mắt như đang dõi theo một thứ gì đó vô hình. Trong một khoảnh khắc, Tình cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó, không còn là ông anh mà cậu từng quen thuộc. Những tiếng lẩm bẩm càng lúc càng rõ hơn, Thành như đang tự trò chuyện với chính mình.
“Không thể… không thể để nó thoát ra…”
Tình khựng lại, ánh mắt cậu run rẩy nhìn vào Thành, cậu không hiểu được lời nói của Thành, nhưng cái cảm giác bất an lại càng lúc càng dâng lên. Đột nhiên, Tình nhận ra một điều kỳ lạ. Đôi tay của Thành, vốn bình thường, giờ lại nổi lên những gân đen, như thể có thứ gì đó đang cuộn chặt bên trong cơ thể anh. Mỗi bước đi của Thành đều có một vẻ đờ đẫn, như thể anh không còn hoàn toàn kiểm soát được chính mình.
“Đại ca… anh có sao không?” – Tình lo lắng, bước đến gần hơn.
Thành không trả lời, chỉ đưa tay vội vã xoa mặt, như muốn xua đuổi một thứ gì đó. Cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy Tình, cậu muốn hỏi thêm, nhưng đôi mắt của Thành lúc này lại khác. Chúng không còn ánh sáng bình thường nữa, mà giờ đây, chúng đen kịt, như chứa đầy bóng tối, lấp lánh một cách kỳ lạ.
Một sự im lặng vương vấn giữa hai người. Tình bắt đầu cảm thấy sự nguy hiểm không chỉ đến từ những thứ kì dị trong rừng mà còn đến từ chính ông anh thân thuộc của mình. Đột nhiên, Thành quay lại, ánh mắt hắn ta lạnh lùng, thâm sâu, khác hẳn với người bạn thân mà Tình vẫn luôn biết.
“Tình…” – Giọng Thành khàn đặc, như có một sức mạnh nào đó đang chiếm lấy.
Rồi bỗng nhiên, Thành bước tới một bước, tay duỗi ra nhanh như một con thú đang săn mồi. Tình chỉ kịp nhận ra sự thay đổi trong mắt Thành, một ánh mắt thèm thuồng, đen kịt và lạ lùng. Trước khi Tình kịp phản ứng, một bàn tay to lớn, mạnh mẽ của Thành đã siết chặt cổ cậu. Tình ngã quỵ, không thở được, một cảm giác nghẹt thở như cái chết đang tới gần.
“Đại ca… đại ca…!” – Tình cố gắng thều thào, tay giật giật vùng vẫy.
Nhưng Thành không buông tay, ánh mắt của anh trở nên vô hồn. Những ngón tay của Thành như siết chặt hơn, càng lúc càng mạnh mẽ. Tình cảm thấy toàn thân mình như sắp mất đi sức lực. Cảm giác sắp chết khiến cậu hoảng loạn, nhưng bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ.
Cậu quay lại nhìn vào gương mặt của Thành, mà thấy chỉ còn là bóng tối. Với một nỗ lực cuối cùng, Tình dùng hết sức mình, vung tay lên, đẩy mạnh Thành ra. Một cú đẩy mạnh đến nỗi Thành bị văng ra phía sau, khiến hắn loạng choạng rồi ngã xuống đất. Tình lăn người ra phía trước, không kịp thở, chỉ biết chạy.
“Đại ca…! Đừng làm vậy…!”- Tình vừa chạy vừa hét lên.
Lúc này, Thành không còn đứng dậy nữa, mà chỉ nằm yên đó. Nhưng Tình không dám quay lại, cậu không dám nhìn vào ông anh mình nữa. Tình lao về phía trước, không biết mình đang chạy đâu, chỉ muốn chạy thật xa khỏi cái cảnh tượng ám ảnh đó.
Tình không dám dừng lại, dù đôi chân mỏi mệt, lòng cậu đầy lo lắng và nỗi sợ hãi chưa từng có. Cậu cứ chạy, bước chân loạng choạng trong bóng tối mịt mù. Những tiếng thở hổn hển cứ vang lên trong cổ họng, như cố xé rách bầu không khí u ám xung quanh. Nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn lạnh lẽo dâng lên từ trong cổ họng, hình như có một hơi thở kỳ lạ từ trên cao, lạnh ngắt và đầy đe dọa.
Cảm giác ấy không giống với những gì cậu đã trải qua. Cậu ngẩng đầu lên, trái tim Tình như thắt lại. Thành không còn đuổi theo phía sau cậu, nhưng anh ta lại đang bám trên cây, từ khi nào không biết. Ánh mắt của Thành lúc này như ánh sáng ma quái, sâu hoắm, đen đặc, không còn một chút vẻ người. Anh ta không phải là người bạn, là ông anh mà Tình đã biết nữa. Anh ta giống như một con thú hoang, chậm rãi nhìn xuống, đôi tay vươn ra, nhắm thẳng về phía Tình.
“Đại ca!”- Tình hét lên, nhưng giọng nói của cậu nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể tin nổi vào mắt mình, Thành đã không còn là chính mình nữa.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Thành lao xuống như một con thú hoang, cơ thể anh ta nhảy vọt từ cành cây xuống, đè lên Tình. Cả hai ngã nhào xuống đất, Tình cố gắng vùng vẫy trong vô vọng vì Thành đang siết chặt cậu bằng một sức lực kỳ lạ, những ngón tay của anh ta như những móng vuốt của loài dã thú. Tình cố gắng cào cấu, nhưng không thể thoát được. Đôi mắt Tình mở to đầy hoảng sợ, nhìn vào gương mặt của Thành, một gương mặt không còn chút cảm xúc, chỉ còn sự hoang dại và khát máu.
Trong lúc giằng co, một vật gì đó nhỏ rơi từ người Tình xuống đất. Một lá bùa bình an, chính là lá bùa mà Thành đã đưa cho cậu từ đầu. Cả hai nhìn vào lá bùa, và lúc này, Tình thấy Thành đột nhiên dừng lại. Anh ta nhìn vào lá bùa, rồi như bị một cơn đau khủng khiếp hành hạ, tay ôm đầu dữ dội, như thể có một sức mạnh vô hình đang hành hạ Thành.
“Không… không thể… không thể để nó thoát ra…” – Thành thở hổn hển, mắt đẫm đầy nước, và đôi tay nắm chặt lấy đầu như muốn xé rách chính bản thân mình.
Tình chỉ biết đứng nhìn, không thể làm gì ngoài cảm giác tuyệt vọng. Ông anh thân thiết của cậu, giờ đây lại là kẻ muốn giết mình. Cậu chỉ có thể nhìn Thành quằn quại trong cơn đau, từng cơn co thắt khiến người anh như sắp vỡ ra thành từng mảnh.
“Anh mày bị quỷ ám rồi…”- Thành nhìn Tình với ánh mắt đẫm đầy sự thù địch, một thứ ánh sáng lạnh lẽo đầy ma quái.
“Rồi tao sẽ phải săn đuổi mày cho đến khi nào ăn thịt được mày.”
“Mày… mày mau chạy… chạy đi, Tình”
Những lời cuối cùng của Thành như một mũi tên xuyên qua trái tim Tình. Lúc này, Tình như bị tê liệt, không thể phản ứng, chỉ biết nhìn Thành trong nỗi kinh hoàng tột cùng.
Bất ngờ, Thành không còn chịu đựng nổi nữa. Anh ta nhìn Tình một lần nữa, rồi bò về phía một hòn đá sắc nhọn gần đó. Trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, Thành cầm lấy viên đá, tay run rẩy, rồi dùng hết sức lực của mình để đâm vào cổ, ngay trước mắt Tình.
“Tình, cho anh mày xin lỗi, tao….tao xin lỗi..” – Thành nói bằng một giọng khản đặc, môi anh ta cong lên thành một nụ cười thảm thương, rồi gục xuống, cơ thể mềm nhũn như một xác chết.
Tình nhìn vào thi thể của Thành, đôi mắt ông anh của cậu giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Máu từ vết thương nơi cổ của Thành vẫn chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả đất đen phía dưới. Tình không thể cử động, trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau, một nỗi đau không thể tả thành lời. Cậu muốn khóc, nhưng lại không thể.
Khi Thành đã hoàn toàn yên lặng, một sự im lặng kỳ lạ bao phủ, Tình chỉ biết đứng đó, trong bóng tối, giữa cái chết và sự sống, mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình.
Tình cứ tiếp tục chạy, cứ chạy như một con thú hoang dại, đôi chân mỏi nhừ nhưng không thể dừng lại. Cậu không còn biết mình đang chạy về đâu, chỉ cảm nhận được một thứ gì đó đuổi theo, một thứ vô hình và đầy hận thù. Nước mắt cứ thế tuôn trào, hòa cùng mồ hôi lạnh trên trán. Những cảm giác đau đớn, sợ hãi đẩy cậu đi, không thể ngừng lại, như thể có một thế lực đang ép buộc cậu phải chạy mãi.
Bước chân Tình cứ vấp phải những vật cản vô hình, đôi mắt cậu nhòe đi trong màn mưa và bóng tối. Những tiếng thở dốc như tiếng gầm gào trong cổ họng, cậu không còn nghe rõ gì nữa ngoài tiếng sấm rền trên bầu trời, như một lời cảnh báo. Dù vậy, cậu vẫn không thể dừng lại.
Khi cậu chạy đến một khu vực hoang vắng, không khí trở nên càng lạnh lẽo hơn, và một cảm giác kỳ quái bao trùm lấy cậu. Cậu ngẩng đầu lên và nhận ra xung quanh mình có những bậc thang đá, những bức tượng kỳ dị đứng im lìm như đang dõi theo từng bước đi của cậu. Những bức tượng đá đó có hình dáng quái dị, nhìn không ra là thần thánh hay quái vật, nhưng đều có đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo và đầy đe dọa.
Cậu không còn sức để nhìn kỹ nữa, đôi mắt mờ dần vì hoa mắt. Trước mắt cậu chỉ còn là những bóng đen nhảy múa, những hình dáng kỳ lạ không thể lý giải. Tình gục xuống, đầu cúi gằm xuống đất, và trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ kịp nghe tiếng thở gấp của mình trước khi ngồi gục xuống một bức tượng lớn. Bàn tay Tình run rẩy chống lên bức tượng lạnh ngắt.
“Tỉnh dậy đi, Tình.” – Một giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy lo lắng. Tình mở mắt, cố nhìn ra, nhưng chỉ thấy một bóng hình mơ hồ, ánh sáng mờ mịt từ đâu đó chiếu xuống. Cậu không thể nhận ra ai.
“Thầy Tài ơi, thầy Tài ơi cứu người!” Giọng nói ấy lại vang lên, lần này có một chút tuyệt vọng, nhưng cũng đầy kiên quyết. Tình nghe cảm giác như có ai đó đang gọi mình, nhưng không thể nhớ nổi người đó là ai. Mắt cậu lại nhòa đi, không còn thấy gì nữa.
Bức tượng lạnh lẽo đột nhiên như vỡ ra từng mảnh. Tình không thể gượng dậy, đôi chân cậu mềm nhũn, sức lực hoàn toàn biến mất. Cậu chỉ kịp cảm nhận được một cơn buồn ngủ mơ màng đang kéo cậu vào một thế giới không còn tiếng động, không còn đau đớn. Và rồi, trong giây phút đó, Tình ngất đi, rơi vào bóng tối tăm tối, không còn biết gì nữa.