Thi Quỷ núi Bà Đen - Chương 7.1
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Nam trở về quê. Tình vẫn chưa thể quên được cái đêm hôm ấy, khi Nam vội vã rời Sài Gòn mà không nói một lời. Cái cảm giác hụt hẫng vẫn còn đeo bám cậu mỗi ngày, như một cơn sóng ngầm cứ âm ỉ dâng lên, khiến lòng cậu chẳng thể yên ổn. Nam không phải là người dễ dàng giữ im lặng lâu như vậy. Nhưng một tuần trôi qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Tình bỗng cảm thấy lo lắng đến mức không thể ngồi yên được nữa.
Tình vừa ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bọc da cũ trong căn phòng trọ của mình, ánh đèn mờ mờ từ chiếc bóng đèn trần làm căn phòng thêm vắng vẻ, thì điện thoại bỗng rung lên. Cậu nhanh chóng cầm lấy, và như một phản xạ, cậu nhận ra ngay tên người gọi. Là anh Thành, đại ca của cậu.
“Alo, đại ca!” – Tình bắt máy, giọng cậu vẫn có chút khẩn trương.
“Ê, Tình! Anh có nghe một tin đồn mới về núi Bà Đen đó.”- Giọng anh Thành vang lên từ đầu dây bên kia, pha chút hào hứng, nhưng cũng có gì đó kỳ lạ. “Người ta nói gần chân núi, mấy bóng trắng cứ lượn lờ vào ban đêm. Những người đi tìm hiểu về nó thì biến mất luôn. Anh đang tính đi lên núi Bà Đen lần nữa, có muốn đi cùng không?”
Tình nghe xong thì hơi ngạc nhiên, và một cảm giác không thể lý giải trỗi dậy trong cậu. Núi Bà Đen, giờ đây lại xuất hiện thêm một tin đồn kỳ lạ như vậy. Cậu nhớ lại lần cuối cùng khi Nam kể về những chuyện ma quái đó, cậu bạn thân của mình đã nói rằng đó chỉ là những chuyện hoang đường. Nhưng giờ đây, tin đồn này lại đến từ anh Thành, người đã từng quay những đoạn clip về núi Bà Đen. Cậu bỗng cảm thấy có cái gì đó không ổn.
“Đại ca, anh thật sự muốn đi sao?” – Tình cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể giấu nổi sự bồn chồn trong lòng.
“Đúng rồi, anh muốn đi tìm hiểu” – Giọng Thành bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Tình im lặng, cảm giác bồn chồn trong lòng như dâng lên từng đợt. Một tuần không tin tức từ Nam, cộng thêm những tin đồn kỳ lạ về núi Bà Đen, tất cả khiến cậu không thể ngồi im được nữa. Cậu nhớ những lời anh Thành từng nói: “Có những thứ trên núi mà chúng ta không thể giải thích được, nhưng nó vẫn tồn tại.” Câu nói ấy như một lời nhắc nhở rằng những điều kỳ bí ở núi Bà Đen không phải chuyện đùa.
“Em đi với anh.” – Tình nói, không suy nghĩ nhiều, giọng cậu chắc chắn. “Em phải đi, em không thể cứ ngồi đợi được nữa.”
“Ha, mày mà đi sao? Mày sợ ma mà!” – Thành bật cười qua điện thoại, nhưng trong giọng anh lại có chút gì đó thú vị, như thể đang đùa.
Tình không phản bác lại, chỉ cười nhẹ, rồi giọng cậu lại trầm xuống:
“Em đi, Đại ca. Nếu có chuyện gì, em phải đi cùng anh.”
“Được rồi, vậy chiều nhau ở quán cà phê cũ” – Thành dặn dò, giọng vui vẻ trở lại.
Tình cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn, cảm giác lo lắng lại dâng lên trong lòng. Cậu không biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng một điều chắc chắn là: cậu không thể để Nam một mình đối mặt với tất cả. Cậu cần phải đi, cần phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra ở núi Bà Đen, và có thể, đó là cách duy nhất để giúp bạn mình.
—
Tình bước ra ngoài, trời chiều ở Sài Gòn vẫn còn nóng bức, nhưng cậu không cảm nhận được cái nóng oi ả đó. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Nam, nó đang làm gì?” Những hình ảnh của Nam, những câu chuyện mà cậu bạn đã kể, cứ lởn vởn trong đầu Tình. Cậu nhanh chóng đi đến quán cà phê mà Thành hẹn. Quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm vắng, nơi mà Thành thường hay chọn để tụ tập mỗi khi có chuyện gì. Khi đến nơi, Thành đã ngồi ở một góc, tay đang khuấy cốc cà phê, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tình bước đến, kéo ghế ngồi đối diện. Thành nhìn cậu, nở một nụ cười tươi rói nhưng không giấu được sự nghiêm trọng trong ánh mắt.
“Mày đến nhanh vậy? Ngồi đi.”- Thành chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
Tình ngồi xuống, thở dài một hơi. Cậu không còn nghĩ về những chuyện vui, về những buổi tụ tập như trước đây nữa. Mọi thứ giờ đây khác rồi. Cậu nhìn vào mắt Thành, cảm nhận được sự lo lắng của mình cũng đang phản chiếu trong đôi mắt của anh.
“Em… em lo quá. Nam về quê, cả tuần nay không liên lạc. Gia đình cậu ấy có người chết, rồi Nam đi giải quyết. Cậu ấy không phải kiểu người dễ dàng im lặng lâu như vậy.” – Tình kể, giọng cậu hơi nghẹn lại.
Thành im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời:
“Tình, anh hiểu mày lo cho thằng Nam. Nhưng có khi nó đang đối mặt với chuyện mà mình không thể hình dung được. Để lâu lại càng nguy hiểm, không thể cứ ngồi yên được đâu.”- Thành lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống.
Tình cúi đầu, cảm giác như một gánh nặng đang đè lên vai cậu. “Nếu cái gì đó liên quan đến những chuyện kỳ lạ trên núi, em sợ Nam sẽ không thể vượt qua nổi.”
Thành nhìn cậu, rồi cười nhẹ:
“Được rồi, mai lên núi luôn. Cái gì mà bóng trắng, chuyện ma quái, chúng ta phải xem thử. Cũng là để giúp Nam.”
Cả hai ngồi đó, không ai nói gì thêm, chỉ có sự im lặng bao trùm quán cà phê nhỏ. Nhưng trong lòng mỗi người, một quyết tâm đang dâng lên, rõ ràng hơn bao giờ hết.
—
Tình thức dậy sớm hôm sau, trời Sài Gòn vẫn còn mờ sáng. Cậu vội vàng thay quần áo, chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi lên núi Bà Đen. Cảm giác lo lắng vẫn không thể rời khỏi tâm trí. Cậu nhanh chóng nhét vài bộ quần áo vào balo, cùng với một cuốn sổ tay và chiếc máy ảnh. Tình vốn là người thích chụp ảnh giống Nam, dù không phải tay máy chuyên nghiệp, nhưng từ khi còn nhỏ, cậu luôn mang theo máy ảnh bên mình như một cách để ghi lại những khoảnh khắc quan trọng. Cậu không biết chuyến đi này sẽ dẫn đến đâu, nhưng ít ra, sẽ có một thứ để nhớ về.
Anh Thành gọi điện cho Tình, bảo cậu chuẩn bị xong thì gặp nhau tại bến xe. Thành luôn là người tỉ mỉ và chu đáo. Khi Tình đến, anh Thành đã đứng sẵn ở đó, tay cầm một chiếc ba lô khá lớn, bên ngoài có những vật dụng nhìn khá lạ lẫm. Tình để ý thấy trong ba lô của Thành có những đồ vật khá kỳ quái, mà cậu không quen nhìn thấy. Một cuốn sách da, vài lá bùa đỏ, một sợi dây chuyền bằng đồng với mặt dây chuyền hình một con quái vật cổ, và một chiếc đèn pin to tướng. Tình nhìn những đồ vật đó với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Đại ca, anh mang mấy thứ này làm gì vậy?” – Tình hỏi, mắt vẫn dán vào chiếc đèn pin lớn.
“Thì lên núi chứ đi đâu. Mày nghĩ chuyến này là đi chơi à? Những thứ này sẽ giúp anh và mày đối phó với mấy thứ kỳ quái trên núi.” – Thành bật cười, nhưng trong giọng nói có một sự nghiêm túc mà Tình chưa từng thấy.
Tình không hỏi thêm, chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu. Cậu cảm giác như chuyến đi này không đơn giản như những lần đi chơi khác. Có thứ gì đó rất kỳ lạ, như một dự cảm chẳng lành đang bao trùm không gian.
Cả hai lên xe khách, chỗ ngồi không rộng rãi lắm, nhưng Tình không màng đến chuyện đó. Cậu ngồi im, đôi mắt hướng ra ngoài cửa kính, nhìn dòng người hối hả trên phố, nghĩ về những gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Thành ngồi cạnh, lấy cuốn sách ra đọc, nhưng không quên chú ý đến những người xung quanh.
Lúc xe bắt đầu rời khỏi thành phố, vào những con đường vắng vẻ, Tình bắt đầu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Cảm giác u ám và kỳ lạ lượn lờ đâu đó trong không gian. Những hành khách khác trên xe nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng mỗi khi qua những cánh đồng trống, họ lại hướng ánh mắt đăm đăm ra ngoài, như thể đang dõi theo một thứ gì đó không nhìn thấy được. Có vài người nói nhỏ với nhau, nhưng giọng nói luôn có một chút lo âu.
“Anh có thấy không? Mấy người dân này… nhìn kỳ quá. Giống như đang sợ cái gì đó.” – Tình không kiềm được, lên tiếng
“Ừ, tao cũng để ý rồi. Mày nhìn mấy người ngồi gần cửa sổ kìa, họ không nhìn thẳng vào mắt người khác, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài. Không có chuyện gì đơn giản đâu.” – Thành vừa nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt anh lại đầy sự cảnh giác.
Xe tiếp tục chạy qua những cánh đồng vắng, những dãy núi xa xa in hình trên nền trời chiều tối. Cái cảm giác kỳ lạ này không thể diễn tả bằng lời. Càng đi gần đến núi, Tình càng cảm nhận được một sức nặng trong không khí, như thể mỗi bước chân đưa cậu gần hơn đến một thứ gì đó mà cậu không thể hiểu nổi.
Khi xe đến gần chân núi Bà Đen, không khí càng trở nên đặc biệt hơn. Cả khu vực này như chìm trong một lớp sương mờ ảo. Những dãy nhà cũ kỹ, những ngôi làng lặng lẽ nằm im như đang ngủ yên. Tình nhìn thấy những ngôi nhà cũ, mái ngói đổ nát, những bức tường có dấu vết thời gian và sự lãng quên. Người dân nơi đây vẫn sống trong những ngôi nhà nhỏ, những căn chòi dọc theo con đường. Nhưng có điều gì đó, một thứ gì đó khiến Tình cảm thấy không thoải mái.
“Cảm giác như là mình đang đi vào một nơi không phải của thế giới này.” – Tình thì thầm, nhìn những bóng người đi lại, nhưng ánh mắt họ lại lảng tránh, không muốn nhìn vào mắt người khác.
“Đúng rồi, mày cứ chờ đấy, sẽ biết ngay.” – Thành cười, nhưng nụ cười ấy không làm Tình yên lòng.
—
Khi xe khách dừng lại ở một ngã ba vắng, Thành và Tình bước xuống. Một làn sương nhẹ bao phủ quanh họ, như thể thiên nhiên cũng đang giữ lại những bí mật của núi Bà Đen. Họ bước đi trên con đường đất đỏ mòn, không ai nói với ai câu nào. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như có thứ gì đó chờ đợi, lảng vảng trong bóng tối.
Chuyến xe không dừng lâu, cả hai chỉ cần xuống và nhanh chóng bước vào một quán cà phê nhỏ gần đó. Quán nằm tách biệt, lù lù như một ngôi nhà cổ cũ, với mái ngói mục nát và cửa gỗ cọt kẹt. Ánh sáng trong quán mờ mờ, những bàn ghế cũ kỹ xếp chồng lên nhau như trong một bộ phim kinh dị. Không có khách nào ngoài một bà chủ quán già, tóc bạc trắng, đang ngồi nhai trầu, ánh mắt như thấu suốt mọi chuyện xảy ra trên đời.
“Hai cậu định đi lên núi à?” – Bà chủ quán ngẩng đầu, đôi mắt già nua nhưng sắc lạnh nhìn Thành và Tình khi họ vừa bước vào.
Thành gật đầu, nhờ bà chủ cho phép ngồi và hỏi thăm một chút.
“Dạ, tụi con nghe nói về những hiện tượng kỳ lạ ở núi Bà Đen, mấy ngày gần đây có những tin đồn về người mất tích. Bà có biết gì không?” – Thành lên tiếng, giọng không quá nghiêm trọng nhưng vẫn có chút tìm hiểu.
Bà chủ quán khẽ nhả một làn khói trầu trắng bệch ra ngoài, đôi mắt bà không rời khỏi bát trầu, giọng cằn cỗi như thấm nhuần qua năm tháng:
“Mấy chuyện này không phải là mới đâu. Cả chục năm qua, cứ lâu lâu là có người mất tích, rồi bao nhiêu người lên núi tìm hiểu rồi không trở về. Cũng có người nói nhìn thấy những bóng trắng ma quái.”
Tình ngồi im lặng, cảm giác trong lòng lại dâng lên từng đợt. Cậu biết bà chủ quán đang kể cho họ một câu chuyện mà không phải ai cũng muốn nghe. Thành lại hỏi:
“Vậy bà có biết chuyện gì xảy ra với những người mất tích không? Có phải họ tìm hiểu về bóng trắng không?”
Bà chủ quán thở dài, ánh mắt bà nhìn xa xăm qua cửa sổ, như thể bà đang cố gắng chạm vào những ký ức cũ:
“Chắc cậu cũng biết, ở nơi này, mấy người dân đã thấy thứ gì đó không bình thường. Bóng trắng, rồi tiếng gió, có người bảo là hồn ma của những người đi tìm không được yên nghỉ. Họ kể lại là đi vào một ngày mưa, đi mãi vào trong khu rừng, rồi biến mất không dấu vết. Người ta chỉ thấy bóng trắng lướt qua các khe cây, rồi đột ngột mất hút. Đến giờ, những người có gan đi tìm đều không quay lại.”
Tình cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu không thể tưởng tượng nổi việc những người đã từng sống, đã từng đi tìm sự thật lại không bao giờ quay trở về. Ánh mắt của Tình lúc này hoang mang, nhưng cậu cũng biết mình phải tìm ra điều gì đang diễn ra. Cảm giác này càng khiến cậu tin rằng Nam đang đối diện với một thứ gì đó mà cậu chưa thể hình dung nổi.
“Còn về chính quyền thì sao? Có ai cấm không cho du khách lên núi không?”- Thành tiếp tục hỏi, cố gắng không để sự tò mò của mình che giấu.
Bà chủ quán ngừng nhai trầu, đưa tay chùi vết trầu trên khóe miệng, rồi nói tiếp, giọng đều đều như kể một câu chuyện đã cũ:
“Mấy ông ngoài huyện lo sợ rằng sẽ có thêm nhiều người bị lạc. Mấy người đó đều tự rời đi một mình, không ai nhìn thấy họ sau đó. Mà cái này cũng chẳng phải lần đầu đâu, có năm thì người ta phát hiện một thi thể gần đỉnh núi, người ta nói là họ bị ma quỷ làm cho hoảng loạn rồi lao vào đá. Lạ lắm, không ai có thể giải thích được hết. Mấy ngày nay người ta đã cấm không cho ai lên núi nữa, nhưng có mấy đứa vẫn cứ đi, rồi cứ vậy biến mất thôi.”
Tình nghe mà rợn người, sự im lặng của bà chủ quán như làm không khí trở nên dày đặc. Cậu nhìn sang Thành, thấy vẻ mặt của anh cũng không còn vẻ thản nhiên như trước nữa. Anh Thành cầm chiếc tách cà phê, uống một ngụm, rồi nhìn về phía cửa sổ, nơi bóng tối đang bắt đầu bao phủ ngôi làng nhỏ.
“Mày nghe rồi chứ? Đừng để những chuyện này đánh lừa mình. Cái mà chúng ta đang tìm không phải là bóng trắng, mà là một sự thật mà người ta không muốn tiết lộ. Cứ theo đó mà đi, rồi sẽ biết.” – Thành nói, giọng trầm xuống.
Cả hai đứng dậy, đưa ánh mắt nhìn nhau, rồi bước ra khỏi quán cà phê. Mùi trầu, mùi đất, và không khí vắng lặng của núi Bà Đen vẫn còn đọng lại trong lòng. Bất chợt, Tình cảm thấy như có một thứ gì đó rất lớn đang đợi mình ở phía trước. Không thể quay lại, chỉ có thể bước tiếp.
Chân trời dần chuyển sang màu tím nhạt, như thể một tấm màn mơ hồ đang buông xuống. Thành và Tình đã rời quán cà phê, lòng đầy lo âu nhưng cũng không thiếu sự tò mò. Không ai nói gì khi họ bắt đầu bước ra khỏi khu dân cư và đi về phía chân núi Bà Đen. Cả hai biết rằng con đường chính lên núi đã bị cấm, không một du khách nào có thể vào. Nhưng họ không muốn bỏ cuộc, và trong lòng mỗi người, những câu hỏi, những dấu hỏi lớn về những chuyện kỳ lạ cứ lặng lẽ ám ảnh.
Đi hết con đường nhỏ lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, cả hai dừng lại trước một con đường mòn nhỏ, khuất trong bóng tối. Đoạn đường này không giống như những con đường chính của khu vực. Lối mòn hẹp, đầy những cây cỏ mọc hoang, như thể không ai đi qua lâu rồi. Tình nhìn vào con đường mòn, trong lòng có một cảm giác mơ hồ không thể tả nổi.
“Đây là cái đường mòn dẫn lên núi phải không anh?” – Tình hỏi, mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước.
Thành gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào màn đêm, như thể có thể nhìn thấu được mọi thứ xung quanh.
“Ừ, đây là lối đi mà ít người biết. Mày thấy không? Đường này dẫn thẳng lên núi, nhưng ít ai dám đi. Chính quyền đã cấm du khách leo núi qua con đường chính, còn lối mòn này thì… không ai canh gác.”
Tình nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Cậu chẳng phải là người can đảm lắm, nhưng sự tò mò về những chuyện kỳ lạ ở núi Bà Đen khiến cậu không thể quay lại. Cậu nhíu mày nhìn Thành, rồi hơi lắc đầu.
“Đại ca à, em không biết có nên đi không… Em… em sợ. Không phải sợ đường mòn đâu, mà là… cái gì đó ở trên núi. Mấy chuyện bóng trắng, rồi những người mất tích, tất cả cứ ám ảnh em suốt mấy hôm nay.” – Giọng Tình có chút run rẩy, nhưng cậu cố gắng nói ra những điều trong lòng.
Thành cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười đùa như mọi lần. Lần này, nụ cười của anh mang một vẻ gì đó nghiêm túc, đầy sự lường trước.
“Mày sợ thì sao? Đừng lo, tao với mày đi chung mà. Có anh đi cùng, mày sợ gì nữa? Nếu mà gặp gì, anh sẽ che chở cho mày.” – Thành vỗ vai Tình, giọng khẳng định, nhưng ánh mắt lại không hề giấu sự lo lắng.
Tình nhìn anh Thành, cảm giác có chút yên tâm. Nhưng trong lòng, cái nỗi lo sợ vẫn không thể dập tắt. Cậu đứng đó, thở dài một hơi dài, rồi quyết định bước theo Thành. Dù có sợ, dù có lo lắng, cậu không thể quay lại. Chuyến đi này không phải là để giải quyết sự tò mò về bóng trắng, mà là để tìm ra sự thật về Nam, về những gì đang xảy ra với gia đình bạn cậu.
“Đi thôi, anh. Em không thể đứng đây mãi được.” – Tình nói, cố nở một nụ cười, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Cả hai bước vào con đường mòn, từng bước chân dội lại âm thanh lạ lẫm trong đêm tối. Cây cối xung quanh uốn cong, những cành lá sắc nhọn như muốn vươn ra để chạm vào họ. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo những âm thanh xào xạc của lá khô, tạo nên một không gian đầy ma mị.
“Mày có cảm giác gì không?”- Thành hỏi, giọng trầm xuống, mắt anh vẫn không rời con đường.
Tình gật đầu, nhưng không trả lời. Cảm giác kỳ lạ ngày càng rõ ràng hơn. Dường như xung quanh họ có cái gì đó đang dõi theo, một thứ không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được. Cả hai bước tiếp, nhưng cái bóng tối như dày đặc hơn bao giờ hết.
“Anh ơi… em không thể hiểu nổi sao lúc nào mình cũng phải đi tìm những thứ này.” – Tình bất giác nói, giọng có chút yếu ớt.
Thành không trả lời ngay. Anh chỉ đi tiếp, thỉnh thoảng quay lại nhìn Tình. Dù cậu bạn này luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng Thành biết, trong lòng Tình vẫn là một con người yếu đuối, dễ bị sợ hãi. Cũng như bao người khác, Tình không dễ dàng đối mặt với cái ác, cái kỳ lạ.
“Tìm ra sự thật là điều cần làm, Tình. Chúng ta không thể sống mãi trong sự mù mờ.” – Thành cuối cùng lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cả hai tiếp tục đi lên, ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn thưa thớt chiếu rọi con đường phía trước. Nhưng dường như mỗi bước đi của họ lại càng khiến bóng tối thêm dày đặc. Con đường mòn dẫn lên núi Bà Đen không còn là một con đường bình thường nữa. Nó là một lối đi dẫn đến một bí mật mà không ai dám đối mặt. Và không biết điều gì sẽ đợi họ ở phía trước.