Thi Quỷ núi Bà Đen - Chương 6.1
Sáng sớm, trong căn phòng ký túc xá của Đạo Quán, ánh sáng mờ ảo của bình minh xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những chiếc giường ngủ còn vương lại giấc mơ. Vũ Hoài Nam vừa tỉnh dậy, đưa tay xoa xoa cái trán nhức mỏi, lặng lẽ ngồi dậy, cảm giác vẫn chưa quen với nơi đây. Minh Long nằm cạnh, thở đều, chỉ có tiếng hít thở sâu, chắc là chưa tỉnh hẳn. Nam vươn vai, khẽ mở cửa sổ, những cơn gió lạnh của núi Bà Đen ùa vào làm cậu thấy tỉnh táo hơn.
“Long, dậy đi!” – Nam lay nhẹ vai Long. “Hôm nay có môn học mới đó.”
Long ngái ngủ gật gù, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, mắt vẫn nhắm tịt. “Ô… ô… ôi… tui… tui quên mất! Sắp trễ rồi!” – Long vội vàng đứng dậy, cà lăm, nhưng không quên đưa tay dụi mắt.
“Chắc chắn thầy Tài không vui đâu!” – Nam cười khẽ.
Sau vài phút vội vã chuẩn bị, hai người cùng bước ra khỏi phòng. Long đi phía trước, nhưng cứ vài bước lại loạng choạng, rồi bực bội nói: “T… t… tui… tui đi không đươc… đươc… nhanh vậy đâu, Nam… Ôi! Mệt thiệt đó…”
Nam bật cười, nhưng cũng không quên vỗ vai Long để trấn an. Cả hai đi bộ qua hành lang của ký túc xá, rồi ra khỏi khuôn viên. Họ chẳng nói gì nhiều, chỉ biết bước đi trong không khí thanh tịnh của núi rừng. Những bụi cây dọc đường có lẽ đã đứng hàng trăm năm, vẫn tươi xanh dưới ánh sáng dịu dàng của buổi sáng.
Đến khu vực giảng đường, hai người gặp Yến Nhi đang ngồi trên một chiếc ghế đá, mắt đeo kính đọc sách. Cô nhìn lên, mắt lấp lánh: “Chào hai anh! Đến giờ học rồi đấy!”
Long liếc qua, đột nhiên khựng lại trước những bức tượng đá khổng lồ đứng hai bên lối vào Đạo quán. Đúng là những pho tượng này không bình thường, những mắt tượng cứ như đang dõi theo từng bước chân của họ. Nam cũng tò mò, ánh mắt dừng lại nhìn theo hướng đó.
“Cái đó… mấy bức tượng này có ý nghĩa gì không?”- Nam hỏi nhỏ, thắc mắc.
Yến Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt hơi nghiêm lại. “À, đó là những bức tượng phong ấn. Chúng không chỉ là vật trang trí, mà là công cụ bảo vệ Đạo quán. Những linh hồn quỷ dữ bị phong ấn, những ác quái không thể tự do ra vào Đạo quán này.”
Long đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào những tượng đá với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại không quên thêm một câu: “Ôi, ôi… nhìn mấy tượng này cứ… cứ giống như… giống như… sẽ ăn t… t… tui vậy đó, Nam!”
Nam bật cười, nhưng rồi lại cảm thấy lạnh sống lưng trước vẻ lạnh lẽo của những pho tượng. Dường như chúng có thể cử động bất cứ lúc nào, mỗi bước đi là một sự dò xét đầy nghi ngờ. Cả ba bắt đầu đi vào lớp học, nhưng không khí trong lòng Nam lúc này lại nặng trĩu.
—
Cả ba bước vào lớp, không gian bỗng chốc im lặng. Những ánh mắt tò mò, xen lẫn sự dò xét từ khắp phòng đổ dồn về phía Nam. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, những lời bàn tán rõ ràng không hề cố ý che giấu.
“Đó là cậu nhóc từ gia tộc họ Vũ đấy” – một giọng nói khe khẽ vang lên từ góc lớp.
“Họ Vũ sao? Tôi tưởng gia tộc đó… đã suy tàn rồi cơ mà?”- Một học sinh khác tỏ vẻ mỉa mai.
Nam không nói gì, chỉ bước theo Long và Nhi đến một hàng ghế gần giữa lớp. Long khẽ nghiêng người ghé vào tai Nam, giọng cà lăm đặc trưng: “Ông đ… đ… đừng quan tâm bọn nó. Ch… chúng nó nhiều chuyện lắm!”
Nam khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu biết cái tên gia tộc họ Vũ mang theo nhiều kỳ vọng lẫn định kiến, nhưng không ngờ mọi người lại bàn tán về cậu ngay từ những ngày đầu tiên như vậy.
Yến Nhi đẩy kính, khẽ thì thầm: “Không sao đâu, Nam. Họ chỉ tò mò thôi.”
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên dứt khoát ngoài hành lang. Cả lớp lập tức im bặt khi thầy Tài xuất hiện. Ông là một người đàn ông khoảng năm mươi, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao. Ông đứng trên bục giảng, đưa mắt quét một lượt khắp lớp trước khi cất giọng trầm:
“Im lặng. Bắt đầu buổi học.”
Cả lớp nín thở, không khí nghiêm túc lập tức bao trùm. Thầy Tài bước tới chiếc bảng lớn ở phía trước, dùng phấn vẽ nhanh một hình tròn phức tạp, bên trong có những ký hiệu lạ lùng.
“Hôm nay, chúng ta sẽ học về Phong Ấn Cổ – một trong những nền tảng quan trọng nhất để bảo vệ Đạo quán và nhân gian khỏi sự xâm nhập của ma quỷ.”
Ông quay lại, ánh mắt rắn rỏi hướng về các học sinh. “Phong ấn không chỉ là một bức tường ngăn cách giữa con người và tà ác. Nó là minh chứng cho sự đấu tranh không ngừng nghỉ giữa ánh sáng và bóng tối. Và các em, những người đang ngồi ở đây, sẽ là thế hệ tiếp nối trách nhiệm ấy.”
Thầy dừng lại, ánh mắt lướt qua Nam như cố ý. “Chúng ta sẽ bắt đầu với một ví dụ về phong ấn đã bảo vệ đất nước này qua hàng thế kỷ. Một trong số đó chính là phong ấn để giam giữ thứ mà người đời gọi là… Thi Quỷ.”
Cả lớp im phăng phắc, không khí trở nên nặng nề. Một vài học sinh rùng mình khi nghe đến cái tên đáng sợ ấy. Nam cũng cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Thi Quỷ? Chẳng phải đó là thứ mà gia tộc cậu đã phải đối mặt hay sao?
“Thi Quỷ” – thầy Tài tiếp tục, “là một linh hồn quỷ dữ được tạo ra từ tà thuật cổ xưa. Nó không phải ma, cũng không phải quỷ. Đó là sự kết hợp của những oán niệm, tà khí, và một nghi lễ cấm kỵ đã bị thất truyền hàng thế kỷ trước. Nhưng… dù bị phong ấn, nó vẫn có thể gây nguy hiểm nếu không được trấn giữ đúng cách.”
Nam cảm thấy tay mình siết chặt lại. Những lời thầy Tài nói khiến cậu không thể không nghĩ tới gia đình mình – những cái chết bí ẩn, những lời đồn đoán về sự liên quan tới tà thuật. Cảm giác lo lắng xen lẫn quyết tâm bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu.
Thầy Tài quay lưng lại phía bảng, tay vẽ một ký hiệu kỳ lạ trông giống như một bông sen nở ngược, với các cánh hoa trải dài thành hình xoắn ốc. Ông giải thích:
“Phong ấn là nghệ thuật vận dụng tâm linh và năng lượng để giam giữ hoặc hóa giải những linh hồn tà ác. Những ký hiệu này không chỉ là hoa văn – chúng chứa đựng những sức mạnh cổ xưa, thứ có thể giữ chân các linh hồn hàng thế kỷ.”
Giọng ông trầm hơn khi nhắc đến Thi Quỷ:
“Nhưng không phải mọi phong ấn đều vĩnh cửu. Đặc biệt là khi nói đến Thi Quỷ. Các em có biết vì sao không?”
Cả lớp im lặng, một vài học sinh khẽ lắc đầu. Nam ngồi thẳng dậy, cảm thấy câu hỏi này như nhắm thẳng vào mình.
“Thi Quỷ không chỉ là một thực thể tà ác” – thầy Tài tiếp tục, “nó là một thứ được tạo ra bằng cách kết hợp những oán khí mạnh nhất với máu người sống. Tà thuật cổ đã sử dụng các nghi lễ man rợ, trong đó người ta hiến tế những nạn nhân vô tội, để luyện ra một linh hồn không thể tiêu diệt.”
Ông bước về phía bàn học, ánh mắt ánh lên vẻ u ám:
“Điều khiến Thi Quỷ nguy hiểm không chỉ là sức mạnh của nó, mà còn là cách nó lẩn khuất trong bóng tối, từng bước ăn mòn phong ấn giam giữ nó. Những người giam giữ Thi Quỷ phải đánh đổi cả mạng sống của mình, bởi chỉ cần một khe hở nhỏ… các em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Không đợi ai trả lời, thầy Tài đặt viên phấn xuống bàn, giọng ông trở nên lạnh lẽo:
“Người đầu tiên tiếp xúc với Thi Quỷ sẽ bị hút cạn sinh khí. Nó không chỉ giết chết nạn nhân, mà còn chiếm lấy cơ thể họ, biến xác chết ấy thành một con rối bất tử. Những ai may mắn sống sót lại thường bị ám ảnh đến phát điên, không còn là chính mình.”
Cả lớp rùng mình, không khí như đặc quánh lại. Một học sinh ngồi gần cửa sổ khẽ nuốt nước bọt, thì thầm với bạn bên cạnh: “Nghe như truyện kinh dị… mà đây là thật hả?”
Thầy Tài nhìn thẳng vào cậu ta, gật đầu: “Đúng. Đây không phải là chuyện kể. Thi Quỷ từng xuất hiện trong lịch sử. Và mỗi lần nó thoát ra, đều kéo theo một chuỗi bi kịch. Cả làng bị tàn sát. Những đứa trẻ biến mất với vũng máu. Người sống kể lại rằng họ thấy những bóng đen không mặt cười nhạt nấp sau cánh cửa.”
Nam cảm thấy từng sợi tóc gáy mình dựng đứng. Những lời thầy Tài kể không chỉ giống như một cơn ác mộng – chúng còn gợi lên trong tâm trí cậu hình ảnh của những ngày tháng kinh hoàng ở nhà. Cậu nhìn xuống tay mình, cảm nhận rõ nhịp tim đang đập thình thịch.
“Những phong ấn trong Đạo quán mà các em thấy” thầy Tài hạ giọng, “chúng không chỉ là để bảo vệ các em khỏi thế giới bên ngoài. Mà còn là để bảo vệ thế giới khỏi những thứ mà chúng ta phải giữ bên trong. Các em hãy nhớ kỹ: Thi Quỷ là thứ không thể xem thường.”
Nam không thể kìm được sự tò mò, cậu giơ tay lên: “Thưa thầy, vậy… làm cách nào để ngăn chặn Thi Quỷ nếu phong ấn bị phá?”
Thầy Tài dừng lại, ánh mắt ông sắc lẹm khi nhìn Nam. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi ông trả lời: “Muốn ngăn chặn Thi Quỷ, người đối đầu với nó không chỉ cần sức mạnh… mà còn phải có dòng máu phù hợp. Nhưng để hiểu rõ điều này, các em cần tự mình nghiên cứu thêm. Đến đây là đủ cho ngày hôm nay.”
Thầy quay đi, nhưng Nam biết, câu chuyện chưa kết thúc. Sự ám ảnh trong giọng nói của thầy, cùng với cảm giác nặng nề trong lòng cậu, chỉ khiến cậu thêm quyết tâm. Cậu phải tìm hiểu tất cả về Thi Quỷ. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì gia đình cậu – và những gì còn lại của gia tộc họ Vũ.
—
Sau buổi học, Nam, Long và Nhi quyết định tìm đến thư viện cổ – nơi mà theo lời thầy Tài, lưu giữ những kiến thức quan trọng nhất về Đạo quán, bao gồm cả những ghi chép về Thi Quỷ.
Cả ba đứng trước cầu thang dẫn lên thư viện cổ, nhìn lên đỉnh cao ngất của tòa kiến trúc. Hai bên bậc thang là hàng loạt những bức tượng đá kỳ dị. Mỗi bức tượng khắc họa một hình hài khác nhau, từ những vị thần với gương mặt nghiêm nghị đến những sinh vật nửa người nửa thú. Nam cảm thấy những đôi mắt bằng đá như đang dõi theo từng bước chân của họ.
Long lắc vai Nam, giọng lấp bấp: “Ô…ông… thấy mấy… mấy tượng này… nó có… giống như… đang nhìn tui hông?”
Nam mỉm cười nhẹ, cố tỏ ra bình thản: “Tượng đá thôi mà, ông nghĩ nhiều quá.”
Nhi, như thường lệ, đứng sát vào thành cầu thang, lặng lẽ quan sát. Giọng Nhi khẽ vang lên: “Những bức tượng này không chỉ là để trang trí đâu. Em đọc trong sách, đây là các phong ấn cổ được đặt để bảo vệ thư viện. Nếu ai có ý xấu, những bức tượng này sẽ biết.”
Nghe vậy, Long liền bước sát vào Nam, tay xoa xoa gáy: “Ha… ha… tui… tui hổng có ý xấu gì đâu nha!”
Cả ba cười khúc khích rồi tiếp tục bước lên. Khi đến nơi, họ bị chặn lại bởi cô Huỳnh Trúc, người canh giữ thư viện. Cô mặc bộ áo dài màu xám, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi mắt sắc lẻm quét qua từng người.
“Các em làm gì ở đây?” – cô hỏi, giọng không cao nhưng đủ để khiến cả ba cảm thấy áp lực.
Nam đứng thẳng người, lễ phép đáp: “Thưa cô, tụi em muốn vào thư viện cổ để tìm hiểu thêm về những bài học hôm nay.”
Cô Trúc nhìn Nam chăm chú, ánh mắt đầy vẻ khó chịu: “Thư viện cổ không phải nơi để các học sinh thích thì vào. Các em cần sự cho phép của giáo viên. Về đi!”
Long lúng búng định phản bác, nhưng Nam kéo tay cậu lại, thì thầm: “Thôi ông, để tui tính sau.”
Cả ba rời khỏi cầu thang, ánh mắt đầy tiếc nuối. Sau khi bàn bạc, họ quyết định tìm gặp thầy Tài để xin phép.
Trong văn phòng, thầy Tài đang chăm chú đọc một cuốn sách lớn. Khi thấy nhóm bước vào, ông ngẩng lên, ánh mắt hiền hòa nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
“Có chuyện gì vậy, các em?”
Nam bước tới, trình bày mong muốn được vào thư viện cổ để tìm hiểu thêm về Thi Quỷ và các phong ấn cổ. Thầy Tài nghe xong, nhẹ lắc đầu: “Thư viện cổ không phải nơi các em có thể vào dễ dàng. Chỉ khi nào các em có lý do chính đáng, hoặc nhiệm vụ đặc biệt, thầy mới có thể cho phép.”
Long nheo mắt, ngập ngừng nói: “Nhưng mà… mà… thầy… thầy không nghĩ… tụi em… cần biết thêm… để bảo vệ mình ạ?”
Thầy Tài khẽ cười: “Kiến thức đúng là sức mạnh, nhưng chỉ khi các em đã sẵn sàng. Hiện tại, điều các em cần là tập trung học tập và rèn luyện. Còn thư viện cổ, để sau đi.”
Cả ba bước ra khỏi văn phòng, nét mặt thất vọng. Nam siết chặt tay, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm.
“Tối nay, tụi mình sẽ lẻn vào thư viện” -Nam nói, giọng chắc nịch.
Long trợn mắt: “Ô…ông… có… có… chắc hông? Lỡ bị bắt thì… thì tiêu!”
Nhi đẩy nhẹ gọng kính, lên tiếng: “Em đồng ý với anh Nam. Chỉ cần cẩn thận là được. Em muốn thấy tận mắt những cuốn sách cổ, chứ không chỉ nghe kể.”
Long nhìn hai người bạn, thở dài: “Thôi… thôi… được rồi! Nhưng mà ông phải hứa… đừng… đừng có để tui bị phạt một mình nha!”
Nam bật cười, đặt tay lên vai Long: “Yên tâm, ông không đơn độc đâu.”
Dưới ánh chiều tà, cả ba rời khỏi khu vực thư viện, lòng tràn đầy quyết tâm cho kế hoạch táo bạo của mình.