Thề Ước Đỗ Quyên - Chương 15
Chúng ta tiến vào phòng xử phạt, nhìn thấy cô gái tên Lệ Kim và Minh Sương đang bị vây giữa các nữ quan và đám bạn học của ta. Các nữ quan đứng ở trên bậc đá cao nhất nhìn xuống, đang nghiêm khắc nêu lên các câu hỏi cho hai người kia. Ta chen vào giữa Trà Ngạn My và Báo Hồng Hoa, đứng ở các bậc đá thấp hơn một chút, nhìn xuống Minh Sương lọt thỏm ở giữa vòng, dù nàng ta rất kiên cường nhưng rơi vào thế bị bao vây này cũng sẽ gặp không ít hoang mang. Báo Hồng Hoa nhìn thấy ta vội nói nhỏ:
– Thiên Ly, ngươi được lắm, không hiểu ngươi cho Minh Sương cái gì mà nàng ta một mực nhận hết tội cho ngươi.
Ta lạnh lùng nhìn Báo Hồng Hoa nhưng không thèm nói gì. Mãng Thanh Xà cũng lên tiếng thầm thì:
– Lần này dù cho sư phụ có tha cho ngươi thì Đức Mẹ Âu Cơ nổi tiếng nghiêm khắc cũng sẽ trách phạt ngươi rất nặng. Cứ chờ đi!
Lúc này mấy người kia lại mỗi người lao xao một câu:
– Sư phụ lần này cũng không thèm đếm xỉa đến ngươi nữa, xem ra người cũng chán nản vì ngươi lắm rồi.
– Đương nhiên, vì Thiên Ly mà con gái cưng Minh Sương của người bị hàm oan cơ mà…
Ta không để ý đến mấy người đó, chăm chú theo dõi việc xử án. Một người mặc đồ nữ tướng, khuôn mặt chữ điền, mắt sáng quắc, tướng tá cao to, ta đoán là đại nữ quan Mạc Liễu, đang hỏi Minh Sương:
– Uyển Minh Sương, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, trả lời thành thật cho ta biết. Ngươi có liên quan gì đến Lệ Kim hay không?
– Thưa nữ quan, Minh Sương chỉ là người vô tình gặp Lệ Kim bất tỉnh ngoài rừng và cứu cô nương đó về am của sư phụ, tuyệt đối không biết cô ta là người ăn trộm ngọc Cầu Hồn của Đức Mẹ Âu Cơ.
– Ngươi nói ngươi đã đưa Lệ Kim về am Uyển? Vậy tại sao một người khác cũng tự nhận đã gặp và cứu cô ta?
Minh Sương có chút bất ngờ, nàng ta cắn môi nhìn xung quanh:
– Việc này…
Đại nữ quan Mạc Liễu dõng dạc lên tiếng:
– Ai là Hồ Thiên Ly, xin mời bước xuống!
Ta thong dong thoát ra khỏi đám đông, bước xuống những bậc đá, tiến về phía Minh Sương, ném cho nàng ta một ánh nhìn trấn an, sau đó hành lễ với các nữ quan:
– Thượng tiên Hồ Thiên Ly bái kiến các nữ quan!
Tầm năm, sáu nữ quan xử án đang đứng trên bậc cao nhìn xuống phía ta. Đứng ở dưới này, quả thật có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé một cách kỳ lạ. Trước đây ta chưa từng ghé qua phòng xử phạt, thì ra cung Âu Lạc còn có một nơi mới mẻ như vậy. Một vị nữ quan hỏi ta:
– Hồ Thiên Ly, ngươi tự nhận mình là người cứu Lệ Kim. Vậy cũng tức là ngươi tự nhận mình cùng một phe với cô ta?
– Thưa nữ quan, Thiên Ly trên đường từ miếu Đồng trở về am Uyển thì gặp Lệ Kim đang nguy kịch đến tính mạng bất tỉnh giữa đường. Thiên Ly động lòng trắc ẩn nên đã mang cô ta về am Uyển chữa trị, quả thật không hề biết đó là người đang bị Thiên Đình truy đuổi.
– Hỏi qua hỏi lại, chi bằng hỏi chính người đã gây án. – Mạc Liễu lên tiếng. – Lệ Kim, ngươi hãy thành thật khai ra, trong hai người trước mặt ngươi, có ai là kẻ đồng mưu về tội ăn cắp ngọc Cầu Hồn hay không?
Ta nhìn về phía người im lặng từ đầu buổi đến bây giờ. Cô nương Lệ Kim đó không khóc lóc hốt hoảng kêu oan, cũng không mở lời nói đỡ cho Minh Sương một tiếng, chỉ bình thản đứng yên ở đó. Phòng xử án được thắp bằng hàng ngàn ngọn nến ở trên cao, ánh nến vàng rực hắt xuống, soi rõ bóng Lệ Kim trên nền nhà. Cô ta đang nhìn về phía này, mái tóc màu nâu thường ngày bối lên cẩn thận, giờ đây xõa tung ra, che khuất khuôn mặt và cặp mắt to xanh biếc. Cô ta nói, giọng điệu có gì đó lạnh tanh:
– Có một người liên quan.
Ta và Minh Sương ngạc nhiên nhìn nhau, tiếng lao xao xung quanh lớn dần lên. Một nữ quan quát hỏi:
– Là ai?
Lệ Kim giơ một ngón tay mảnh khảnh, chỉ về phía này, giọng thản nhiên:
– Là cô ta, Hồ Thiên Ly!
– Nói dối! – Minh Sương hét lên át giọng cô ta. – Thiên Ly làm sao có thể liên quan đến ngươi!
Ta cũng bị chấn động, ngạc nhiên nhìn cô gái không thù không oán với mình.
– Uyển Minh Sương, giữ yên lặng! – Một nữ quan nghiêm khắc nhắc nhở.
Minh Sương nói, giọng điệu có chút ghê tởm:
– Thưa các vị nữ quan, cô ta đang điêu ngoa đổ tội cho chính vị ân nhân đã cứu mạng mình.
– Ngươi có thể chứng minh là Hồ Thiên Ly bị oan không? – Mạc Liễu lên tiếng.
– Việc này… – Minh Sương cắn môi nhìn sang ta.
Ta bình tĩnh nói:
– Thiên Ly nhận nhiệm vụ canh giữ ở miếu Đồng, suốt một tuần lễ chỉ gặp đúng hai người, cô nương Lệ Kim đây và một nhà sư dưới dương gian tên là Ngô Chân Lưu. Quả thực không ai có thể đứng ra làm chứng cho Thiên Ly cả.
Tiếng xì xào lại nổi lên rõ hơn, Minh Sương giương ánh mắt đau lòng lẫn bất lực nhìn ta. Các nữ quan dường như đang thảo luận với nhau. Một lúc sau, Mạc Liễu nhìn xuống, nghiêm khắc nói:
– Nhà sư dưới dương gian chỉ là người trần mắt thịt, không thể làm chứng cho ngươi về việc có cùng với Lệ Kim lập mưu trộm ngọc Cầu Hồn hay không. Chính miệng người gây án đã khai ra tên của ngươi, hai người sẽ tạm thời bị giam lại, chờ chúng ta tiếp tục xem xét…
– Ta có thể làm chứng cho con bé!
Một giọng nói trầm ấm và dịu dàng vang lên, trong lòng ta trào dâng sự ấm áp quen thuộc. Mọi người nhất loạt cúi đầu hành lễ:
– Nữ thần Âu Cơ!
Đức Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Được rồi!
Người nhìn ta, vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó quay sang Lệ Kim, ánh mắt thoắt trở nên nghiêm khắc:
– Tội ăn cắp đương nhiên sẽ bị xử phạt, nhưng không thể dung tha nhất vẫn là tội nói dối. Ta cho ngươi thêm một cơ hội để thành thật.
Lệ Kim đã sợ hãi ngay từ khi nhìn thấy Đức Mẹ bước vào, giờ đây hai chân dường như không thể đứng vững nữa, vội vàng quỳ xuống, thành khẩn nói:
– Nữ thần tha tội! Việc ăn cắp ngọc Cầu Hồn từ đầu đến cuối quả thật chỉ có một mình tiểu nữ ra tay, hoàn toàn không có ai giúp đỡ.
Đức Mẹ nhìn sang Mạc Liễu:
– Thể theo luật để luận tội!
Mạc Liễu cung kính nói:
– Dạ nữ thần, chúng quan đã rõ!
Đức Mẹ lại quay xuống phía ta, ân cần nói:
– Thiên con, ở lại dùng bữa trưa với ta.
Ta vui vẻ nói:
– Dạ, Đức Mẹ!
Ta nhìn về phía Lệ Kim đang quỳ dưới đất, khẽ thắc mắc:
– Tại sao lại đổ oan cho ta?
Cô ta ngước lên, nhìn thẳng vào ta, đáy mắt có bao nhiêu lạnh lùng, giọng nói có bấy nhiêu băng giá:
– Bởi vì ngươi là em gái của Hồ Quang Ly.
Ta không có thời gian để hỏi thêm, vội vàng đi theo Đức Mẹ Âu Cơ rời khỏi phòng xử phạt với một mớ ngổn ngang trong lòng. Lúc ngang qua Hoàng Niên, Đức Mẹ đột nhiên dừng lại nhưng không nói gì, sau đó người lại cất bước đi ngay. Ta chào từ biệt hắn, dù sao cũng đã có lòng tốt theo ta lên đến tận đây.
Ta từ nhỏ đã mang thể trạng yếu ớt, cha mẹ vất vả nuôi ta đến khi năm ngàn tuổi, ta bị một cơn bạo bệnh, da dẻ bỗng dưng trở nên lở loét, khắp người đều mưng mủ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó cha ta nghe người ta mách rằng chỉ có nước ở hồ Thiên Nhiên trong cung của Đức Mẹ Âu Cơ mới có thể chữa khỏi bệnh cho ta. Cha mẹ liền mặt dày đưa ta lên Thiên Đình, cầu xin Đức Mẹ giúp đỡ. Không ngờ nữ thần vừa nhìn thấy ta đã mang lòng yêu thương, liền nhận ta làm con nuôi. Sau đó ta ở tại cung của người năm ngàn năm, cho đến khi thể trạng trở nên hoàn toàn khỏe mạnh. Từ lúc người đang ở trong cung của Thiên Đình cho đến khi chuyển ra cung Âu Cơ, chứng kiến biết bao thăng trầm buồn vui của vị nữ thần được muôn loài kính trọng ấy. Nhớ lại cũng lâu rồi ta không dành thời gian lên đây thăm người, quả là đứa con bất hiếu.