Tả Ao Truyền Kỳ 2 - Phần 3 - Chương 2
Tử tuy hiền, bất giáo, bất minh. Rồi gì mà cao với chả nhân, lại còn làm việc thất đức là đi trộm mộ nữa chứ, thật hoang đường. Con bà nó. Cuộc đời ta đây dính với đám thảo dược này như hình với bóng, không biết khi nào mới dứt ra được. Dù gì không đến nổi phải làm phường trộm cắp. Thật đúng là bói ra ma quét nhà ra rác là vậy.”
Trời đêm nay, tiết trời trở nên lạ thường, đang mùa hè nóng chảy người, mà chợt có cơn mưa bất thường rơi xuống hiên nhà, theo lẽ là thời tiết mát mẻ sẽ ngủ ngon giấc hơn, vậy mà Đức Huyền trằn trọc qua lại không tài nào ngủ được.
Đang nhắm mắt cố dìu giấc ngủ, bỗng đâu cơn gió thoáng qua khung cửa nhà, làm chiếc chuông gió làm bằng trúc, đánh một tiếng động nhỏ, làm Đức Huyền mở mắt, theo phản xạ nhìn thấy có bóng một ai đó đi lướt qua, ánh sáng từ những tia sét còn in hằn bóng trên vách, chợt nghĩ lẽ nào là trộm.
Dạo gần đây trong làng rất thường hay bị phường đạo tặc, canh vào lúc đêm khuya thanh vắng trèo tường, đào vách trộm cắp của cải. Phen này ta mà bắt được sẽ cho các ngươi biết tay. Đức Huyền ngồi dậy nhẹ nhàng nhìn qua khe cửa hẹp, thấy một bóng hình kỳ lạ, trông không giống người, nếu người thì phải đi đứng hai chân, đằng này thân hình là một con người, lại dài ra như con vật, nó cuối người thấp bò xuống dưới đất, rồi uốn lượn trườn nhanh vào gian phòng thờ, nằm chính diện giữa nhà.
Trước nay vốn dĩ Đức Huyền không tin vào những chuyện yêu ma quỷ quái,nên chỉ nghĩ ban đêm mình hoa mắt chăng, vơ tay vội lấy chiếc chổi tre sát vách làm vũ khí, ngộ nhỡ gặp con vật kỳ lạ kia, cũng có cái phòng thân.
Bước đến bên ngoài, nấp sát người vào vách cửa nghiêng đầu nhìn vào trong, trời tối om gian phòng thờ chỉ có 2 chiếc đèn treo nhỏ ,ánh sáng không tỏ, chỉ nhờ vài tia sét lóe ngan bầu trời trông vài giây cũng đủ thấy trước mắt mình, một con vật không bao giờ thiết nghĩ tồn tại trên đời.
Đức Huyền như chết lặng, khoan miệng như cứng lại, không thốt được lời nào, tay chân luốn cuốn đánh rơi cái chổi tre trên tay xuống nền nhà, nghe tiếng.” Oạch”. Trên cây cột trụ ngan, giữa bàn thờ nằm trên cao là một con vật đầu rồng, bốn cọng râu dài, mình rắn,toàn thân lớp lông mao óng ánh ngũ sắc, móng chân vuốt sắc như đao, nghe tiếng động bên dưới quay xuống nhìn, đôi mắt phát ra sáng xanh to lớn, nhìn ngay Đức Huyền, nhe hàm răng sắc nhọn lao xuống, Đức Huyền chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi lăn bất tỉnh.
Trong ánh sáng chói lóa, xuất hiện một người bước lại gần, thì ra là phụ thân, ông nhìn thẳng Đức Huyền rồi nói:
“Đồ nhi! Là ta đây, con đừng sợ. Hôm nay con thật sự đã trưởng thành nên người, cũng là lúc ta phải nói con biết sự thật. Ta vốn dĩ chu du thiên hạ, không về nhà là có thiên ý, trước giờ đi giúp bá tánh khắp nơi tiếc lộ không ít huyền cơ. Bản thân chính mình phải gánh lấy tai kiếp, không muốn liên lụy đến gia đạo, nên không muốn mang họa về nhà cho gia đình, bất cứ ai ở bên cạnh ta điều không có kết cục tốt. Thế cho nên can tâm đau đớn đành xa rời gia đình, lấy niềm vui bá tánh làm niềm vui cho riêng mình. Đất Việt nhỏ bé ngàn đời gian nan, thù trong giặc ngoài không bao giờ hết, lại bị thế lực ma đạo rắp tâm dòm ngó ngày đêm. Cũng chính bởi vì cội nguồn dân tộc ta là con Rồng cháu Tiên, là cái nôi khởi nguồn của nhân loại vùng Đông Nam Á, chính vì thế là nơi lý tưởng Long Thiên muôn đời cư trú, kiến tạo liên tục tầng tầng lớp lớp thịnh khí, phía bắc Thanh Long, phía nam có Cửu Long. Nay ta đã về tiên cảnh, việc còn lại điều trong cả vào con. Hãy thay ta hành đạo cứu người. Hãy luôn nhớ lời ta dạy, đến phía bắc dọc bờ biển Nam Trì sẽ có người giúp đỡ. GIA TỘC TA, DÙ CÓ TAN XƯƠNG NÁT THỊT QUYẾT KHÔNG ĐỂ MA ĐẠO HOÀNH HÀNH…”
Cơ thể Đức Huyền cảm giác giờ nóng như có lửa đốt, chợt một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng:
“Chà… chà. Con trai mẹ đã tỉnh rồi sao? Làm gì mà ra trước cửa phòng từ đường mà nằm, gió mưa vậy nằm đấy mà mê sảng, nói năng lung tung, may mà có con chó Huyền Đề sủa inh ỏi mọi người mới phát hiện ra. Thôi nằm nghỉ mẹ đi nấu cho chút cháo đậu đỏ cho con ăn.”
Khả phu nhân nói xong đứng dậy đi ra sau nhà, Đức Huyền một mình nằm suy nghĩ mọi chuyện đã xảy ra;
“Đây là giấc mơ thật quá kì lạ! Lại còn con vật ghê sợ kia nữa, không biết thuộc thể loại gì, chưa bao giờ thấy tồn tại trên đời. Nếu có thật, mình chắc đã không toàn mạng.”
Tiếng sủa con chó Huyền Đề, nhìn vào người Đức Huyền cứ gầm gừ sủa liên tục, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đức Huyền, con chó này hôm nay sao vậy, thường ngày nó rất hiền cứ đi theo Đức Huyền cả ngày không biết chán, hôm nay bỗng dưng sủa lên như bị lên cơn.