Tả Ao Truyền Kỳ 2 - Phần 3 - Chương 1
Khả phu nhân là một nhà Y thuật có tiếng tăm, lại giỏi kinh doanh, nhà họ Hoàng được cơ ngơi như ngày hôm nay là điều một tay bà gầy dựng mà thành. Phu quân thì lo việc thiên hạ bên ngoài, ít khi về nhà, nhiều lúc nghĩ đến cũng buồn tủi, nhưng có con trai bên cạnh nên cũng nguôi ngoai phần nào. Bà rất tâm lý lại yêu chồng thương con, đôi lúc chỉ suy nghĩ phu nhân mình ra ngoài làm chuyện giúp đời, cốt là để tạo phúc đức cho con cháu mà thôi.
Tả Ao Đường là một cửa hiệu Y Dược, chuyên bốc thuốc, xem mạch khám chữa bệnh rất nổi tiếng. Bản thân Đức Huyền lại là đứa con duy nhất, tuy không phải là bật phú hào nhưng xem ra cũng không thiếu thốn, muốn gì có nấy, chỉ có một điều mong muốn là sự tự do riêng bản thân là không bao giờ được như ý.
Khả phu nhân quản lý Đức Huyền rất khó khăn, không cho ra khỏi nhà, đi đâu cũng có người giám sát chặt chẽ, từ nhỏ đã sớm được sống trong môi trường Y thuật của gia đình, sáng mở mắt thấy bệnh, tối nằm nhắm mắt thấy thuốc, ngày ngày trước mặt toàn là các loại thảo mộc, đủ màu, đủ mùi vị nhìn đến phát chán. Tính tình hiếu động, lại bị gò bó, nên chẳng khác nào sống trong ngục tù dù xung quanh vật chất không thiếu thứ gì.
Có lần Đức Huyền theo một nhóm bạn trốn đi chơi, mãi chơi quên không về nhà. Khả phu nhân, cùng đám gia nô đi tìm con, vừa đi vừa khóc khắp nơi tìm kiếm, phu nhân thì đi suốt đã không biết sống chết ra sao, lại bị ám ảnh chuyện trước đây bị người lạ cướp mất đi một đứa con trai, làm bà sợ hãi không muốn sự việc này phải gặp thêm một lần nào nữa. Khi tìm được Đức Huyền bà ôm con vào lòng mà nói trong nước mắt:
“Mẹ giờ chỉ còn có mình con, cha con thì không biết nơi nào. Niềm an ủi duy nhất là con đây. Nếu con mà có mệnh hệ gì, mẹ cũng không thiết sống nữa.”
Đức Huyền nghe vậy lòng hối hận lắm từ đó ít khi ra ngoài, sống an phận thủ thừa.
Nhưng người ta có câu người tính không bằng trời tính. Muôn sự tại thiên thành sự tại nhân. Phàm ở đời không ai biết trước được tương lai ra sao, vậy mà đôi lúc những câu nói bất chợt làm con người ta phải suy nghĩ lại. Một ngày kia có một lão thầy tướng số mù, đến khám bệnh tại Tả Ao Đường, sau khi chữa bệnh cho lão già, thấy lão ta xem ra nghèo khổ,cơm không đủ no áo mặc không đủ lành, thấy vậy Đức Huyền không lấy tiền công,sau khi xong việc còn cho thêm mấy thang hoàn đơn bổ thân, lão thầy tướng số mù kia nói :
“Ta đây từ đó giờ, tuy nghèo khổ như cũng không muốn nợ ai bất cứ điều gì. Nếu cậu đây đã chữa bệnh miễn phí còn bốc cho ta mấy thang thuốc bổ, xin mạn phép cho ta biết ngày sinh bát tự, để ta cho cậu một quẻ xem vận mệnh được chứ?”
Đức Huyền nghe xong thì cười thầm trong bụng:
“Lão già mù này chắc muốn khám bệnh xong, lại muốn kiếm thêm tiền đây mà. Nếu như ông ta xem được chính xác, thì hà cớ gì không tự xem cho bản thân, mà phải đi làm nghề bói toán nghèo kiết xác này, ai chứ ta đây chẳng tin.”
Như hiểu ý của Đức Huyền lão nói ngay:
“Xin cậu đây đừng hiểu nhầm ý lão. Cậu có biết tại sao đôi mắt ta bị mù không? Vì có một lần ta vô tình đi qua ngọn núi có bọn thảo khấu, chuyên giết người cướp của, không may ta bị bọn chúng bắt lại, thấy ta không có gì trên người, biết ta là thầy tướng số ,gã trưởng lão sơn tặc muốn ta xem bói cho hắn. Bọn chúng kề dao vào cổ uy hiếp ta, bắt xem cho hắn một quẻ, tìm hướng làm ăn,mang lại lợi ít cho bọn chúng ,mà tránh sự truy sát của quan sai. Ta vì bị ép buộc, sợ mang họa sát thân, đã hồ đồ tiết lộ tiên cơ nên bị trời hành, thời gian ngắn sau đôi mắt mù dần đi.”
Nghe đến những điều cổ quái từ lão thầy xem tướng mù kia, Đức Huyền mỉm cười nhẹ, cố ý muốn trêu chọc lão, nên khoát tay kêu gia nhân nói nhỏ vào tai, tìm một bà gia nhân chuyên nấu ăn trong nhà, đọc cho lão ngày sinh bát tự của người này cho lão đoán. Lão mù sau khi được cho biết bát tự liền nói:
“Xin cậu đừng đùa giỡn tôi nữa, ngày sinh bát tự này, rối rắm lung tung, không thứ tự, nếu ai có bát tự này cả đời chỉ làm thuê làm mướn cho người khác, mặt mày suốt đời ám khói củi lửa, có cơm ăn là mừng lắm rồi. Không phải là cậu được. hà hà…”
Nghe đến đây Đức Huyền mới trầm trồ khen ngợi, đưa bát tự của mình cho lão mù kia xem, nhẩm tính, bấm các đốt ngón tay lão mới từ tốn nói:
“Cung mạng khác người, sinh ra đã là quý nhân, trong người có mạng Long Thiên bảo trợ, sau này một là thành bật cao nhân, hai là phường trộm mộ. Tử tuy hiền, bất giáo, bất minh… (Bản thân hiền đức, nếu không học hành đến nơi đến chốn, sẽ làm việc bất minh.)”
Xem xong, lão mù cúi đầu cảm tạ quay người lững thững bước đi. Đức Huyền ngồi suy nghĩ cả nữa ngày, không biết ngụ ý của lão xem tướng số mù kia là gì, ngồi chửi thầm: