Tả Ao Truyền Kỳ 2 - Phần 11 - Chương 2
Vậy Quỷ Môn Trận Pháp là gì? Thế trận này ban đầu được hai phái Mao Sơn và Hắc Các Giáo khai sáng ra. Mới thoạt đầu các lăng mộ của vua chúa Phương bắc hay bố trí các cơ quan, dùng ám khí và khí độc để tiêu diệt kẻ gian tặc trộm mộ. Sau này được các pháp sư tà ác thiết lập thêm phần trấn yểm tà môn.
Họ thay vì dùng cơ quan lại chuyển sang dùng cách ít tốn kém tiền của và thời gian hơn, là sử dụng tà pháp Oán hồn trấn. Đó là dùng những trai gái còn trinh trắng và khỏe mạnh cho họ ăn thật no, trong thức ăn có bỏ chất gây mê, sau đó chôn xuống nửa thân người xung quanh hình bát quái lớn, theo hình âm dương ngũ hành trai một bên Dương gái một bên m, chôn nửa thân người ngửa cổ lên trời, dùng vật cạy miệng đổ thủy ngân vào cơ thể, sau khi chết bất đắc kỳ tử, họ trở thành những oán hồn vô hình trung hóa thành lá chắn bảo vệ nơi thi pháp.
Quỷ Môn Trận Pháp lúc này được các pháp sư như tam ác bá phối hợp với Lưỡng Nghi Trụ trấn xuống huyệt đạo long khí, để Trảm Long Đại Việt. Thế trận này phải hội tụ chín điểm tà trấn nhỏ khác, nên bọn chúng gấp rút xây chín ngôi đền nhỏ xung quanh được gọi là Cửu Điện gồm có: Giác, Định, Tinh, Không, Chân, Hưng, Tượng, Cự, Môn. Chính cửu điện này được trấn xung quanh, nếu tự ý xông vào không đúng điểm chính yếu còn gọi là “Mắt trận” thì thân xác tiêu tan, hồn phi phách tán.
Rồng vốn dĩ là chí tôn của vạn vật trên dương gian, trong thiên hạ Long mạch cũng giống như hơi thở của rồng thiêng, để hội đủ yếu tố được xem là Long mạch thì âm dương phải hòa hợp, hình thế hai bên phải có hữu Thanh Long, tả Bạch Hổ, sau có Thiếu Sơn trước có Chủ Sơn, không phải cứ thấy hình núi liền mạch uốn lượn, thì tùy tiện gọi là Long mạch cho được. Bắt buộc mạch chân long phải có dòng nước chảy, nước là huyết rồng, vì thế không có nước thì long chết. Nước cũng có m và Dương, nước chảy động cuồn cuộn gọi là Dương, nước ngưng tụ tĩnh lặng gọi là m.
Đứng trên đỉnh núi Phan Mao có thể trông thấy đất phương Nam bao la hùng vĩ trải dài như vô tận. Một bóng người mặc đồ tu hành màu xám tro, cổ đeo vòng chuỗi to lớn bằng gỗ Quỷ Kiếm Sầu, đội chiếc nón dã hành, lưng đeo một túi màu vàng, gương mặt thanh tú, diện mạo bất phàm. Nhìn xuống khe núi bên dưới, nét mặt toát lên sự giận dữ oán hận, nghiến răng mà nói:
“Lũ gian ác này, không từ một thủ đoạn nào để hủy diệt phương Nam. Nay lập ra trận pháp Quỷ Môn Trận Pháp ngàn năm này, xem ra đã đến lúc kết thúc tại đây rồi.”
Đỉnh núi Linh Sơn, chùa cổ tự hôm nay xuất hiện một nam nhân lạ bước vào. Thấy A Hoàn trước cửa nên cất tiếng chào hỏi:
“Xin thứ lỗi cho tại hạ hỏi thăm. Có phải là nơi tu hành của Thiền Sư La Quý không…”
Vừa nói vừa lấy chiếc nón trên đầu xuống, tóc búi cao trên có xuyên một cây trâm hình lôi phong màu bạc. A Hoàn vừa nhìn thấy vội lấy thanh chổi đang cầm trên tay, chỉ vào người kia nói:
“Cái tên tiểu tử này, giờ không lo nhanh mà tập luyện với ta, lại còn làm bộ giả dạng ai đấy… con bà nó, Hoàn tỷ ngày nào cũng cho ăn đòn mới chịu sao. hmm…”
Nói xong chưa dứt lời, đã phi cây chổi kèm theo một lực lớn như muốn xuyên thủng cơ thể gã nam nhân kia. Chỉ thấy hắn đưa nhẹ một ngón tay trỏ ra, chiếc chổi tự dưng dừng lại trước mặt hắn rồi rơi nhẹ xuống đất, tựa hồ như lông ngỗng. Rồi điềm tĩnh nói với A Hoàn:
“Ta không thù không oán với cô nương đây, cớ sao lại ra tay với ta. Chắc có sự hiểu lầm gì ở đây rồi chăng?”
A Hoàn càng tức điên, khi nghe nói như vậy nên lao tới vung cánh tay nhằm thẳng vào người kia mà tấn công, hắn chỉ lướt nhẹ như mây, hóa giải tức khắc cơn cuồng nộ của A Hoàn, sau đó đưa tay trái ra nắm lấy vai cô nàng, chợt như có một phong lực chạy thoáng qua làm tê liệt nửa thân người, không còn cử động được, cô ả suy nghĩ:
“Tại sao tiểu tử này hôm nay lại như vậy, thường ngày ta đè đầu cưỡi cổ như cún con, hôm nay thân thủ nhanh như chớp, lại còn sử dụng bí chiêu lạ lùng, là sao?”
Đang suy nghĩ mông lung, lão thiền sư La Quý nghe tiếng bước ra bên ngoài. Nhìn thấy sự việc, nên hỏi:
“Là chuyện gì mới sáng mà con lại gây rối vậy Hoàn nhi.”
Chỉ thấy A Hoàn đứng bất động, miệng cố gắng nói, nhưng không thốt được nên lời.
Thấy vậy gã nam nhân mới cung tay chào, nói với La Quý:
“Chắc ngài đây là Thiền Sư La Quý. mà người đời truyền tụng. Tiểu bối xin kính chào ngài!”
Lão thiền sư cũng tròn mắt nhìn, sao lại giống tiểu tử Đức Huyền đến vậy chứ, giống như hai giọt nước, chỉ là người này trông phong trần hơn mà thôi, nói với thiền sư xong, quay sang vịn nhẹ vào vai A Hoàn rồi chắp tay nói:
“Xin cho tại hạ thứ lỗi đã làm cô nương như vậy, tại vì bất khả kháng.”