Tả Ao Truyền Kỳ 2 - Phần 10 - Chương 1
Chỉ thấy một ánh huyết đạo trên tay chém xuống, lão quái tên Mộc Thạnh kia nhảy tránh sang một bên, nhưng chợt cánh tay đau buốt tê dại, cánh tay gã rơi xuống bên cạnh.
Thì ra đó chỉ là ám chiêu dương thiên kích địa, sự thật sát chiêu là nằm từ phía dưới đất lên không phải từ trên cao xuống.
Nói thì lâu chứ thực tế rất nhanh, lão quái kia ánh mắt thất thần không tin vào mắt mình, một lão già ốm yếu lại chỉ còn một tay, lại có thủ pháp nhanh như vậy sao. Nhát chém sắc như dao cạo, gã lảo đảo ôm cánh tay chỉ còn dính lại phần trên, lùi ra sau máu chảy lênh láng.
Một lão phía sau xem ra nhanh tay lấy từ trong túi ra một chất bột màu trắng, phủ lên vết thương, khói trắng bốc cháy, tạo thành một vết thương khô cứng máu lại.
Trước mặt lại thấy A Hoàn cùng lão quan Trọng Kiên cũng không chịu ngồi yên, sĩ khí dâng trào lao đầu đến đối ứng, giờ trong hang sâu chỉ nghe thấy tiếng âm thanh binh khí khua vào nhau nghe đinh tai nhức óc.
Đức Huyền đứng như trời trồng, chỉ biết đứng nhìn bọn họ giao đấu, mọi người gặp nguy nan mà bản thân chỉ biết đứng nhìn, lòng cảm thấy như bị tàn phế, bất giác dòng hỏa hầu Giao Long trong người chợt như muốn nhảy khỏi cánh tay, đầu đau như búa bổ phút chốc ngã phịch xuống đất, con Huyền Đề thấy chủ mình như vậy, tự dưng như có sức mạnh lấy mõm gặm lấy chân mà kéo ra ngoài cửa hang.
Hai bên giao chiến nhau nửa ngày không phân thắng bại. Một gã đã bị phế mất cánh tay, nhất thời chỉ còn Trương Phụ và Hòa Phú lại thấy Cao Biền có Kiếm Long Quyết trong tay uy lực dũng mãnh, xem ra nếu không sử dụng tà thuật e rằng khó lòng thắng nổi.
Gã Hòa Phú lấy chiếc hồ lô được đúc bằng đồng đen Ô Trùng đeo bên hông người, lấy trong tay áo một đạo phù màu xanh tím, cả ba tên lùi lại giữ khoảng cách, cắn tay lấy máu cùng nhau vẽ lên đạo phù Thổ Linh, bắt ấn đọc câu chú hét lớn:
“Là bọn mi ép bọn ta, giờ thì không khách khí… Tam Trùng Thi… Tam Trùng Thi… Bạo Cốt Vương… cấp cấp hiện hình.”
Chỉ thấy một làn khói đen bay ra, tạo thành một con độc trùng dài hình khói to lớn bay uốn lượn trên không trung, rồi biến thành những mũi tên đen như mưa bay xuống đầu A Hoàn và Cao Biền, lão Trọng Kiên sửng sốt, chớp ánh mắt tối đen, ông rú lên thảm thiết, hộc máu tươi tung tóe. Cao Biền quăng vội Kiếm Long Quyết xuống đất, đưa cánh tay lên dùng hết sức còn lại đẩy A Hoàn ra cửa động hô lớn:
“Chạy đi con… để đây cho ta…”
Chỉ thấy thân thể như trăm ngàn mũi tên cắm vào da thịt. Cuồng loạn cơ thể, dù có nội lực cao thâm cũng khó mà kiềm chế nổi đau đớn xé nát nội tạng này. Tay chân tê dại, khóe miệng tuôn ra từng dòng máu đen.
Lão quan già Trọng Kiên giờ như đèn sắp cạn dầu, vẫn thì thào miệng đầy máu tươi nói với Cao Biền:
“Ông cũng chạy đi… ta đây cản đường cho. Mỗ đây… cũng không còn sức nữa rồi. Ta chuẩn bị về với Nương tử ta rồi… hà hà…”
Nói xong lôi trong người ra hai cây hỏa dược (thuốc nổ được nhồi trong thân cây tre), chuẩn bị từ trước khi vào hang, lão đã âm thầm mang theo để quyết ăn thua đủ với Thiên Thử Sắc, giờ thì chuột tinh đã chết.
Tâm nguyện đã thành, chẳng muốn lưu luyến chi phàm trần đau thương cô độc, lão cười hì hì, tay rút hỏa dược, ném về phía tam ác bá, bọn chúng biết là hỏa lực cực mạnh nên nhanh chân phóng đi vào bên trong, ánh chớp chói lóa tiếng nổ đinh tai một góc hang, đất trời như rung chuyển. A Hoàn chạy đến thấy Cao Biền còn sinh lực kéo ra ngoài. Lão Trọng Kiên cười to:
“haha… ê, ba thằng ác bá tu luyện cho cố sức bao năm qua, không bằng ông đây chỉ một cây hỏa lang, là bọn bây xanh cả mặt… ra đây ta tặng cho món quà nhỏ nữa nhé. hmm…”
Rồi quay ra miệng hang nói trong tiếng khóc:
“Tiểu tử Đức Huyền… hic… ta cảm ơn đã có một bằng hữu như ngươi, chúng ta hết nợ nhau nhé!… kiếp sau gặp lại…”
Một tiếng nổ thứ hai vang lên trúng ngay cây thạch trụ trấn giữa hang động, làm nó gãy đôi, chiếc hang giờ giống như mất cây chống đỡ, trở nên rung chuyển đất bay đá chạy, âm thanh rung động kinh hoàng…
“A di đà phật… A Hoàn con nhìn xem,Tam Trùng Thi này quả thật rất ác hiểm. Độc trùng theo ba mươi sáu huyệt vị yếu điểm trên cơ thể mà chui vào, sau đó hút dần hết sinh lực của thân chủ.
Chỉ một thời gian ngắn e sẽ mất hết sức sống mà biến thành m Thi, m Thi sẽ lây lan trong gia tộc người đó, chẳng bao lâu tấc cả sẽ thành một bộ xương trắng. Chiêu này là ác chiêu thất truyền, khi xưa của các cao thủ phong thủy cao tay triệt hạ nhau, tranh giành long mạch. Sau thấy quá ác độc nên đã dần bị các cao nhân loại trừ. Không còn thấy xuất hiện… Giờ ta sẽ tìm cách trục nó ra…”
Cao Biền khẽ mở mắt, toàn thân đau nhức không kể siết, thấy thân mình đang ngâm trong một chiếc vại bằng đất nung cực lớn. Nước trong vại đang ấm nóng dần, bởi vô số thảo dược có tính hỏa. Trước mặt là một lão thiền sư trong khá quen, bên cạnh là tiểu cô nương A Hoàn. Lão Cao Biền cố sức còn lại nói với hai người kia: