Seri Thầy Cúng Làng Quê - Diệt Quỷ Cẩu - Chương 12
_ Có lẽ một linh hồn chó tinh nào đó nhập vô, hoặc một loại gì đó vâng vâng…
_ Loại gì chứ…
_ Ông đi mà giải quyết, ở đây hỏi tôi làm gì… Tôi không giúp đâu coi mà tự giải quyết đi nghe…
_ Bạn bè gì kì thế…
_ Tự lực kháng sinh đi bạn già à… Thôi coi chuẩn bị tốt đi, tôi đi đây chút…
Ông Phương nhìn theo hình bóng Ông Nha mà chỉ biết thở dài, lầu bầu trách móc:
_ Bạn bè cái gì đâu thầy quạng nạn cái bỏ đi, coi dị coi được…
…
Đến gần trưa thì anh Đông trở về nhà, đang còn đậu xe trước cổng, ông Phương bấy giờ chuẩn bị đồ đạc xong hết, ông bước ra bên ngoài đường đang đứng trước cổng định gọi lớn, thì bỗng từ đâu vọng lại một tiếng gọi:
_ Anh Phương anh đi đâu đó!…
Ông Phương quay sang định trả lời, bà Sáu lợn không biết từ đâu, khi chỉ còn bài ba mét thì dấp một thứ gì đó, mất đà bà chạy thêm vài ba bước té nhào lên người ông Phương. ông Phương theo đó cũng té ngửa xuống đất, thế là nguyên cơ thể gần cả trăm ký của bà Sáu đè lên người ông Phương, khiến cho ông thở không nỗi, trong đầu thầm nhủ.
“ Mới vừa ra khỏi nhà thì đã bị núi Ngũ Hành Sơn đè lên như thế, đến tối nay thì chỉ như cá nằm trên thớt.”
Bà Sáu nhanh chóng đứng dậy, vươn tay đỡ ông Phương ngồi dậy gấp gáp hỏi han:
_ Anh có sao không anh Phương…
Bấy giờ cùng lúc ông Năm què đạp chiếc xe đạp đi ngang, thấy cảnh tượng lúc nãy thì ông nhìn ông Phương với ánh mắt sắc hơn dao cạo… Xong rồi cũng đạp xe đi phớt qua, bấy giờ trong nhà anh Đông cùng vợ nghe bên ngoài có tiếng động, thì vội vàng chạy ra, xem xét rồi hỏi han… Ông Phương sau một lúc ngồi nghỉ ngơi thì cũng khỏe lại, ông đứng lại kêu anh Đông chở mình qua bên nhà anh Trung mặc cho sự hỏi han đến từ bà Sáu lợn… Trên xe ông bực bội lầu bầu:
_ Mới ra khỏi nhà xui dữ dị trời…
Anh Đông lái xe tủm tỉm cười:
_ Có khi tía với cô Sáu có duyên thì sao…
_ Ơ cái thằng này mày nói như thế không sợ mẹ bây buồn hả…
_ Mẹ cũng mất lâu rồi, bây giờ có khi mẹ còn muốn tía có người mới chăm sóc ấy chứ…
Ông Phương im lặng, không trả lời gì cũng không nói gì trên suốt quãng đường đi đến nhà anh Trung…
Ông Phương bước xuống xe quay lại kêu anh Đông đi về trước có gì mình về sau…
Xong ông bước vào trong căn nhà, anh Trung nhìn thấy ông Phương đến vội vàng mời vào trong uống nước nghỉ ngơi… Ông Phương nhìn khắp căn nhà thì nhìn thấy gian thờ tổ tiên không có không khí gì hết thì lên tiếng hỏi:
_ Nhà mày ít đốt nhang cho bàn thờ gia tiên hả…
Anh Trung chợt nhớ ra bữa giờ mình quên đốt nhang bàn thờ gia tiên, anh cười cười đáp:
_ Dạ bữa giờ công chuyện lu bu con quên, với lại việc này mẹ con hay làm nên con cũng ít để ý…
Ông Phương lắc đầu nói:
_ Coi thắp nhang gia tiên đi, tao bước vào thấy lạnh tanh lạnh ngắt…
Anh Trung nhanh chóng đi làm theo, xong xuôi anh quay lại. Ông Phương lấy mũi hít hít vài hơi, đoạn nói:
_ Ừ… vậy ổn rồi đó…
_ Ủa chú hít hít chi vậy…
_ À tại tao thích ngửi mùi nhang, coi loại nào thơm á mà… Thôi mày dẫn chú ra ngoài sau nhà coi thử…
Anh Trung gật đầu dẫn ông Phương ra phía sau nhà xem xét, ông Phương đi hết ngõ này đến ngách kia, nhưng vẫn không tìm thấy cái gì… Bấy giờ ông chú ý đến một vết máu khô đặt dưới nền xi măng, ông ngồi xuống quan sát, bấy giờ ngẩng đầu lên hỏi:
_ Máu này của mày hay của ai…
Anh Trung đáp:
_ Dạ hôm bữa con thấy rồi chú… Nên con cũng không biết là ai nữa…
Ông Phương gật gù… Xong ông lấy trong túi lát ra hai lá bùa, để bên trái bên phải chỗ giọt máu, lấy hai viên đá dằn lên. Xong xuôi hết ông chích một giọt máu từ đầu ngón tay mình nhỏ xuống chỗ máu khô đặt, làm xong xuôi hết, ông quay trở vào trong nhà mà không nói gì, anh Trung cũng nhanh chóng chạy theo vào trong, đoạn hỏi:
_ Chú làm vậy chi vậy…
Ông Phương mỉm cười đáp:
_ Biết ít cho lành, đừng biết nhiều sẽ khổ đó.
Anh Trung nhanh chóng chạy đi lấy đồ ăn trong tủ lạnh đem ra cho ông Phương… Thời gian nhanh chóng đến tối, cũng không phải là tối, chỉ là giờ đây mới năm giờ rưỡi chiều, nhưng mà xung quanh mây đen kéo đến mù mịt, che khuất đi ánh sáng, không gian cứ như bảy giờ tối. Xung quanh gió thổi lớn, những cành cây lớn đánh vào nhau vang lên tiếng xì xào cót két.
Anh Trung cảm thấy có chút lo lắng, ông Phương nhìn qua anh thì cười tự tin nói:
_ Mày cứ yên tâm đi, có chú đây mà sợ cái gì…
Anh Trung gật gật, đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, ông Phương liền đứng bật dậy, quay lại nói với anh Trung:
_ Mày trong nhà đi mưa gió đừng ra làm gì…
Anh Trung gật đầu như bổ củi, xong ông Phương chạy nhanh ra phía sau nhà.