Nước mắt đỏ - Chương 1
Chương 1: tôi là con nuôi
Tôi vốn dĩ chỉ là con nuôi của gia đình này. Cha mẹ nuôi của tôi được chẩn đoán là vô sinh. Vì vậy, họ luôn mong muốn có tiếng trẻ con cho vui cửa vui nhà, còn có người chăm sóc khi tới xế chiều. Cho nên hai người đã quyết định nhận nuôi tôi từ trại trẻ mồ côi.
Trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, tôi cảm thấy mình thật sự may mắn, được ông trời thương xót ban cho một gia đình, và một cuộc sống mới. Khi đó, cha mẹ nuôi hết mực yêu thương cưng chiều.
Trước khi đón tôi về nhà, họ đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, mà một đứa trẻ như tôi cần. Có lẽ họ đã thật sự thương yêu tôi và coi tôi như là con ruột của họ.
Nhưng chuyện vui chẳng kéo dài được lâu. Cuộc sống trong mơ của tôi đã hoàn toàn biến mất, kể từ ngày; cha mẹ nuôi nhận được thông báo của bệnh viện rằng, mẹ nuôi của tôi có thai. Vậy là họ thật sự đã có con ruột của mình.
Từ ngày đó, hai người họ cũng trở nên lạnh nhạt với tôi. Nhất là khi đứa em không cùng dòng máu của tôi ra đời. Những vệt đòn roi tưởng chừng như không bao giờ có, thế mà bây giờ lại hiện lên trên làn da non nớt của tôi. Tất cả cũng bắt nguồn từ đứa em trai không cùng huyết thống kia mà ra.
Trong mắt mọi người, thằng bé là một thiên thần, thiên thần với đôi cánh trắng, và đôi mắt ngây thơ hồn nhiên và trong sáng. Ai cũng nói nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, và biết nghe lời. Nhưng mấy ai biết rằng, nó là một con quỷ, con quỷ đội lốt người. Nó chính là ác mộng suốt cuộc đời của tôi.
Khi còn nhỏ, cứ mỗi lần thiếu tiền ăn quà vặt là nó lấy cắp tiền từ trong ví của họ để tiêu sài. Khi cha mẹ phát hiện ra mất tiền, nó liền nhét vào đồ dùng của tôi, hòng đổi tất cả tội lỗi lên người tôi. Điều ấy khiến tôi lúc nào cũng phải nhận lấy những trận đòn roi, và những lời nhiếc móc oan uổng. Họ chửi tôi là đồ vô ơn, là nuôi ong tay áo… Hai người bọn họ đem những lời cay độc nhất ra để mà lăng mạ sỉ nhục tôi. Tôi chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Tại sao họ có thể dùng những từ ngữ ấy để làm tổn thương tôi?
Cha mẹ nuôi chưa từng tin hay lắng nghe tôi giải thích. Người duy nhất họ tin chỉ có Dũng – con ruột họ mà thôi. Vì vậy thằng bé càng lúc càng trở nên ngang ngược. Bất cần đời, bởi vì tất cả tội lỗi đều đã có tôi gánh chịu.
Bị đánh nhiều cũng thành quen. Tôi không còn van xin hay giải thích nữa. Tất cả chỉ còn lại nước mắt lăn dài trên má tôi cùng với ánh mắt ngây thơ giả tạo của nó đang nhìn tôi. Và những tiếng rồi chát chúa quất xuống da thịt. Tôi nhắm mắt, cắn răng chịu đựng để không phát ra một dù chỉ là một tiếng nấc. Bởi dù có la hét hay gào khóc cũng chẳng được gì. Chỉ khiến họ tức giận hơn mà thôi.
Những thứ ấy khiến tôi nhận ra, vốn dĩ tôi chỉ là một đứa mồ côi, được họ ban ơn. Và dù có oan uổng cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. không được phép phản kháng, không được phép thanh minh. Tôi chỉ biết câm lặng mà chịu đựng nỗi đau thể xác.
Ác mộng của tôi không chỉ dừng lại ở tuổi ấu thơ, mà còn là nỗi ám ảnh của cuộc đời tôi mãi sau này…
Ngay từ khi còn nhỏ, dưới sự nuông chiều của cha mẹ, nó đã coi trời bằng vung, không coi ai ra gì. Đến khi lớn lên, tính tình càng trở nên ngang ngược láo lếu. Cái gì không có thì phải đòi cho bằng được. Nó bắt đầu ăn chơi đàn đúm, cờ bạc, hút sách. Nói nó là “phá gia chi tử” quả không sai.
Nhưng cha mẹ tôi vẫn mù quáng nuông chiều nó. Thậm chí còn tán thưởng và ủng hộ nó. Cái gì nó làm, họ đều là đúng. Ai nói động đến nó, thì y như rằng, họ bênh chằm chặp, sẵn sàng chửi bới và nhục mạ những người nói xấu nó.
Vốn dĩ, chuyện cũng sẽ không có gì, nó cứ sống cuộc sống của một đứa con “phá gia chi tử”. Còn tôi cứ làm đứa con nuôi ngoan ngoãn gọi “dạ” bảo “vâng”, im lặng sống qua ngày. Và cuộc đời sẽ bình lặng trôi đi cho đến ngày tôi bước lên xe hoa rời khỏi cái nơi địa ngục tăm tối này.
Nhưng cuộc đời nào có được như ý muốn, mọi thứ xui xẻo lại đổ dồn hết lên người tôi. Biến cuộc sống của tôi thành ác mộng, ác mộng không lối thoát.
Nếu như không có cái ngày ấy, cái ngày mà tôi bị chính em trai không cùng dòng máu của mình hãm hiếp. Thì có lẽ, bây giờ cuộc sống của tôi đã bước sang một trang tươi đẹp rồi.
Đó là một ngày cuối thu, năm tôi 22 tuổi, ngày mà cơn ác mộng không lối thoát của tôi bắt đầu…
Hôm đó là lễ thanh minh họ, tất cả về quê hết, chỉ còn lại mình tôi. Bản thân tôi cũng hiểu, tôi là con nuôi, nên tôi không có quyền tới nhà thờ họ. Đó chính là lý do cha mẹ nuôi không bao giờ đưa tôi đi cùng. Ngay từ những ngày còn nhỏ, cha mẹ tôi đã nhẫn tâm bỏ mặc tôi ở nhà, no hay đói họ cũng không hề để ý, cứ thế đi biền biệt hai ngày. Tôi cũng không còn chú ý đến chuyện họ đi hay ở nữa, vì tôi đã quá quen với việc ở một mình.
Chắc mẩm hôm nay bọn họ sẽ không trở về nữa, tôi khóa cửa cẩn thận rồi lên giường đi ngủ sớm. Nhưng đến nửa đêm, tôi đang ngủ ngon. Bỗng nhiên có tiếng đập cửa rất mạnh, giọng lè nhè nhè của thằng Dũng vang lên:
– Mở cửa! Mau mở cửa cho tao con đĩ kia!