Nhật kí cuộc đời - Chương 73
Chương 73
************************************************
Vất vả lắm, mọi người mới đưa được cô lên ô tô. Họ quay lại nhìn anh, một người trong nhóm nói với anh:
– Vất vả cho anh rồi, anh cố gắng giúp bọn em đưa cô ấy về nhé!
Anh mỉm cười:
– Có gì đâu mà mà vất vả. tiện đường thôi mà. Mọi người cứ về đi!
– Cảm ơn anh trước.
Một người khác nhìn anh ái ngại,
– Anh có cần người đi cùng không?
– Không cần đâu mình tôi xoay sở được.
Anh lên xe, vẫy tay chào mọi người rồi lái xe đi .
Trên xe, cô mở ánh mắt mơ màng của một người say, nhìn anh nói nhảm:
– Lại là mơ rồi!
Cô cười mỉa mai, nói tiếp trong nước mắt:
– Tại sao anh chỉ đến trong giấc mơ của em vậy?
Anh liếc nhìn cô rồi lại chăm chú lái xe nói:
– Em say rồi! Nghỉ ngơi một chút đi!
– Không, em không có say. Anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không?
Anh có chút bất ngờ về câu nói của cô, anh hỏi lại:
– Em nhớ anh sao?
Cô gật đầu nói:
– Đúng, em nhớ anh, nhớ rất nhiều. Anh có biết ngày anh đi, em đau thế nào không? Anh có biết? Bao nhiêu lâu, em mới quên được anh một chút, để quen người mới không? Vậy mà, anh lại một lần nữa xuất hiện, làm trái tim em lại một lần nữa hướng về anh. Nhưng anh cứ như một cái bóng, khiến em không thể nắm được. Anh ác lắm anh có biết không?
Nói đoạn cô ôm mặt khóc to, thấy cô khóc anh lo lắng dừng xe, mở cửa bước ra, rồi mở cửa sau ngồi xuống ôm chặt lấy cô nói:
– Anh xin lỗi! Anh không hề biết tình cảm em dành cho anh. Ngày đó, anh đi trái tim anh cũng đau lắm. Anh cũng đã yêu em từ rất lâu rồi. Nhưng, em đã có người yêu. Cho nên anh…
Không kịp nói hết câu, cô đã ôm chặt lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn cuồng dã. Tuy hơi bất ngờ về hành động của cô, nhưng anh cũng không kháng cự, và đáp lại nụ hôn của cô cuồng nhiệt không kém. Trong hơi thở, họ trao cho nhau lời yêu thương sự mong nhớ thời gian qua.
Và rồi, cái gì đến rồi cũng đã đến. Đêm đó họ đã trở thành của nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Một đêm cuồng dã giữa những trái tim cách xa khao khát được bên nhau.
…
Sáng hôm sau, ánh sáng từ khe hở chiếu vào đôi mắt của người con gái, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt của anh, người con trai mà hằng đêm cô vẫn mơ thấy. Đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt anh, cô khẽ thì thầm:
– Em lại mơ thấy anh rồi. Nhưng sao lần này, lại chân thật như thế này? Anh thật ấm áp. Hiệp à! Em thật sự rất nhớ anh.
Anh nhẹ nhàng mở mắt, đặt một nụ hôn lên môi cô, mỉm cười nói:
– Chào buổi sáng! Em ngủ có ngon không?
Hơi ấm từ mũi anh phả ra, khiến cô giật mình, trợn tròn mắt ngước lên nhìn anh. Hình ảnh trước mắt cô là anh, người bằng xương bằng thịt chứ không phải giấc mộng.
Như nhớ ra chuyện gì, cô hốt hoảng chồm dậy, kiểm tra thân thể, cơ thể cô không một mảnh vải che thân, anh cũng thế. Nhận ra điều đã xảy ra đêm qua, cô bật khóc nức nở. Thấy cô khóc, anh lúng túng ôm lấy cô.
– Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh sẽ chịu trách nhiệm về chuyện anh đã làm.
Cô đẩy anh ra, nghẹn ngào nói:
– Anh tránh xa tôi ra! Đừng động vào tôi!
– Loan! Em sao thế? Anh biết đây là lỗi của anh, anh xin lỗi! Hãy để cho anh bù đắp cho em những tổn thương.
– Anh nói thì dễ nghe lắm. Anh có biết bao nhiêu lâu tôi mới quên được anh không?
– Anh thì chưa từng quên em. Chưa bao giờ anh quên em.
Cô muốn nói nhưng không thể nói ra. Chỉ thốt lên được một từ:
– Anh…
– Em yên tâm! Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ anh rước em về làm dâu. Em hãy đồng ý làm vợ anh nhé!
Cô không trả lời câu hỏi của anh, cúi mặt lộ rõ vẻ đau buồn, cô nói:
– Anh hãy để em một mình!
– Em đừng như vậy! Đừng đuổi anh đi! Thật sự anh rất yêu em. Yêu từ rất lâu rồi. Anh muốn sống bên em mãi mãi. Em hãy cho anh một cơ hội được không em? Anh xin em đấy.
Cô chậm rãi gỡ anh ra, nói lại từng chữ:
– Làm ơn hãy để em ở một mình!
Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng ở bên cô.
Cô ngồi đó, rất lâu, rất lâu. Đến khi, cô không còn cảm nhận được anh đang ở bên cạnh, xung quanh cô trở nên trống rỗng dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô. Lúc này, cô rất hỗn loạn, không biết phải làm sao cho đúng. Một bên là anh người cô yêu sâu đậm. Một bên là người yêu thương cô hết mực, chăm lo cho cô từng chút một, không quản ngày đêm chăm sóc cô. Giữa hai người cô không biết phải làm sao. Cô đã phản bội người yêu cô, lên giường với kẻ khác. Và cũng đã thất thân với người đàn ông mà cô yêu suốt thời thanh xuân, người mà cô vừa yêu lại vừa hận đã muốn quên nhưng không thể nào quên. Bây giờ cô rất rối, không biết phải làm sao đối mặt với người hiện tại.
Mặc lại quần áo, cô như người mất hồn bước đi trong vô định.
Còn anh chỉ biết lặng lẽ bước theo sau.