Nhật kí cuộc đời - Chương 71
Chương 71
Cô nói:
– Vâng, chị vào trước đi, em sẽ vào ngay đây.
Nói rồi, cô quay lại nhìn anh thêm một lần nữa. Nhưng thứ cô nhìn thấy ở hướng đó là một khoảng trống, không một bóng người, không thấy anh đâu nữa. Anh lại một lần nữa biến mất trước mặt cô. Chẳng lẽ, số phận lại đùa giỡn với cô như vậy sao? Đem anh đến như một cơn gió, chạm vào đáy lòng của cô, rồi lại đưa anh đi không một dấu vết. Nhiều lúc, Cô tự hỏi: “Chẳng lẽ anh không còn nhận ra cô? Anh đã quên cô rồi? Cũng phải thôi, với anh, cô chỉ là ký ức tuổi thơ. Nhưng đối với cô, anh là mối tình đầu, mối tình mà cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể nào quên.”
Ánh mắt đượm buồn, cô xoay người bước vào công ty.
(Trong một tỷ người trên thế giới, gặp gỡ nhau đã là một duyên phận. Nhưng gặp lại nhau lại là một duyên phận khác. Đôi khi, họ đã từng gặp nhau, bên nhau vui vẻ, nhưng khi đã rời xa, có thể họ sẽ quên đi những giây phút ấy. Và vô tình đi qua nhau mà không hề chạm mặt. Nhưng cũng có người, xa nhau cả ngàn cây số, rồi vô tình gặp lại. “phần tới tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện: cả ngàn cây số gặp lại nhau nhé. Bây giờ trở lại câu chuyện của chúng ta nhé, không lát nữa lạc đề đi quá xa và nói linh tinh. hì hì hì”)
Gần đây, tất cả suy nghĩ đều là anh, khiến cho cô không thể tập trung vào công việc như trước nữa. Tâm hồn lúc nào, cũng treo trên mây. Khiến cho đồng nghiệp cũng thấy ái ngại, có người quan tâm tiến lại gần hỏi thăm:
– Loan ơi! Dạo này chị thấy em lạ lắm, làm việc gì cũng không chú tâm, em đang có chuyện gì à?
Cô lảng tránh ánh mắt của đồng nghiệp, khẽ nói:
– Không có gì đâu chị, gia đình có chút chuyện thôi.
– Có gì em cứ nói ra! Biết đâu mọi người có thể giúp đỡ cho em. Chứ nhìn em như thế này bọn chị không yên tâm.
Ngước lên mỉm cười cô trả lời:
– Không sao đâu chị chỉ là một chút chuyện vặt vãnh, không có gì nghiêm trọng đâu chị ạ.
Người đồng nghiệp ghé sát tai thì thầm:
– Hay mày bị ung thư, không dám nói sợ mọi người lại lo lắng phải không?
Cô gượng cười trả lời:
– Không phải đâu chị ạ. Sức khỏe em bình thường, không phải như chị nghĩ đâu.
– Hay là hai đứa chúng mày chia tay? Tại chị thấy nè mặt mày có chút buồn buồn.
– Chị quên là sáng nay anh ấy mới chở em đi làm à?
– Ờ ha! Quên mất. Hay mày bắt được nó có bồ như vẫn chưa dám vạch mặt nó.
Cô đánh nhẹ vào tay cô gái kia nói:
– Cái chị này, chỉ nói linh tinh không à. Em không có người khác thì thôi, chứ anh ấy làm gì có chuyện đó.
– Cái này hên xui mày ơi. Đàn ông giờ yêu đương nhiều cô một lúc đấy mày ơi. Phải đề phòng không mất người yêu như chơi.
Cô khẽ cười nói:
– Em tin tưởng anh ấy. Anh ấy tuyệt đối không làm chuyện khuất tất sau lưng em.
– Tin người quá thiệt thân đó cô ơi.
– Chị lại đa nghi rồi.
Bỗng có một giọng gọi cô ấy đi mất.
Cô gái ấy đi rồi, cô lại lâm vào trầm tư. Lần này cô không nghĩ về Hiệp, mà nghĩ về người yêu của mình, nếu anh ấy có người yêu, cô sẽ nên vui hay nên buồn. Cô cũng không hiểu tâm trạng của mình sẽ là vui hay là buồn.
Bỗng chốc cô lại nhớ Hiệp, cô điên mất rồi, tại sao lại có thể nhớ anh được cơ chứ. Cô đã có người yêu, một người rất mực yêu thương cô. Tại sao cô lại có thể có ý nghĩ phản bội anh như vậy được. Nhưng con tim cô lại không như cô mong muốn. Nỗi nhớ như ngọn lửa thiêu đốt trái tim của cô. Cô chẳng còn suy nghĩ bất cứ thứ gì. Cả ngày chỉ chìm trong kí ức của mình. Không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Ngày…Tháng…Năm…
– Loan này!
Tiếng gọi làm cho cô giật mình, thoát khỏi suy nghĩ miên man. Cô bối rối cất tiếng trả lời:
– À dạ. Anh gọi em?
Anh nhìn cô trìu mến hỏi :
– Đợt này em làm sao vậy? Tâm trạng lúc nào cũng như người mất hồn ấy. Chẳng chú tâm bất cứ truyện gì. Em có chuyện gì vậy? Em hãy nói với anh, biết đâu anh có thể giúp em.
Cô bối rối nói:
– Không… Không có đâu ạ. Anh đừng nghĩ linh tinh!
– Không, anh nói thật. em bây giờ khác lắm.
– Em khác sao? Em vẫn vậy có khác gì đâu.
– Em xa cách, lảng tránh anh. Chúng ta không còn thân thiết như xưa nữa.
– Không phải đâu tại em bận quá, không có thời gian dành cho anh thôi. Em xin lỗi em vô tâm quá. Em hứa xong việc sẽ bù đắp cho anh.
Anh xoa đầu cô, dịu dàng nhìn cô.
Còn cô lại thấy hình ảnh Hiệp trong đầu cô, giờ lại thêm một mớ hỗn độn nữa. Cô phải nói với anh như thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cô không hề yêu anh, cô đã yêu người đàn ông khác từ rất lâu rồi và cô không thể quên được anh ta. Hay cô làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nắm tay anh bước cùng anh trên con đường phía trước? Những suy nghĩ này, cứ ám ảnh cô mãi. Thôi cứ nhắm mắt xuôi theo số phận.
Số phận là thứ mà con người ỷ lại vào nó. Cái gì cũng đổ lỗi cho số phận,…