Nhật kí cuộc đời - Chương 43
Chương 43 xót xa
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lúc phạm lỗi hay mắc phải sai lầm. Điều quan trọng là họ có dũng cảm đối diện nó hay không. Tình yêu cũng vậy, cũng có những sai lầm xảy ra, đôi khi yêu quá nhiều lại biến thành thù hận khi tình yêu tan vỡ. Sự hận thù sẽ làm mờ lý trí, con mắt và đánh mất trái tim của một con người. Nếu cứ chìm đắm trong những thù hận đó, sẽ mãi mãi ám ảnh về nỗi đau mà kẻ phụ tình mang lại. Nhưng đôi lúc, sự thù hận lại biến đổi thành tình yêu. Khi đó những nỗi đau sẽ dần tan biến, thay vào đó là những thứ tốt đẹp hơn. Tình yêu được biến đổi từ thù hận sẽ trở thành thứ tình cảm vĩnh cửu không thể phai mờ. Cô ấy cũng vậy, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu đau đớn mà anh dành cho cô, cô đều biến thành tình yêu dành cho mầm sống bé nhỏ đó. Trông cô bây giờ, không còn là một cô gái bị thương bởi tình yêu, mà là một người phụ nữ tràn đầy hạnh phúc và tình yêu. Trong mắt cô bây giờ tràn đầy yêu thương, nhìn bóng cô đi khuất, nó nhìn cô với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Nó buột miệng nói:
– Cô ấy thật dũng cảm khi giữ lại đứa bé.
Bà bán hàng nói:
– Mang thai đã là một khó khăn, nhưng mấy ai đủ can đảm, để sinh ra một đứa trẻ không cha. Chỉ khi người phụ nữ ấy thật sự yêu đứa con của mình, thì mới đủ can đảm để sinh ra nó. Và còn phải có rất nhiều nghị lực, hi sinh, đủ bản lĩnh đối diện với những định kiến của xã hội, mới có thể nuôi đứa trẻ đó trưởng thành. Thật sự chẳng mấy ai có thể làm được điều đó đâu cháu ạ. Cháu thấy đấy, báo đài đưa tin, có những người nhẫn tâm phá bỏ giọt máu của mình, để tự do theo đuổi tình yêu mới. Có những người, sinh ra rồi ném bỏ không thương tiếc. Thậm chí, còn giết chết đứa con đỏ hỏn của mình vừa mới sinh ra. Họ thật nhẫn tâm, thật độc ác, không có nhân tính. Đứa trẻ chẳng lẽ không có sinh mệnh sao? Chúng là những sinh linh vô tội mà người cha, người mẹ vô tâm tạo nên. Nếu đã sinh ra không thể nuôi đứa bé đó, chẳng thà để đứa trẻ ở chùa hay nhà nào đó. May ra, nó còn có cơ hội làm người. Vậy mà sao có những kẻ độc ác thế không biết. Giết chết chính con ruột của mình.
Bà thở dài đau xót, nhìn theo bóng lưng của Như rồi nói tiếp:
– Con bé đó khổ thật, từ khi nó chuyển tới sống ở đây, chưa bao giờ nó về nhà. Chắc sợ bố mẹ nó đánh chửi, con bé cũng chưa bao giờ nghỉ làm, thậm chí còn lấy việc về nhà làm thêm nữa. Vừa đẻ xong, chưa được ba ngày đã lấy hàng về nhà làm. Tội nghiệp lắm cháu ạ! Sao cũng một kiếp người mà, cô thấy con bé khổ quá. Nó thật sự đáng thương. Con bé đúng là một người đầy nghị lực.
Ánh mắt bà lộ rõ sự đau xót xen lẫn với một tình thương không thể nói nên lời. Chứ không phải là ánh mắt của sự khinh miệt hay chế giễu. Bất giác, nó sờ lên bụng mình thầm nghĩ:
“Cô ấy thật sự là một người can đảm! Hẳn cô ấy phải yêu con của mình lắm mới có thể can đảm sinh ra đứa trẻ. Còn mình thì sao? Liệu có thể đủ can đảm như cô ấy không?”
Nó buột miệng nói:
– Ước gì, mình có sự can đảm của cô ấy!
(Nhiều năm sau đó, nó quay lại nơi này, nó đã hỏi thăm về Như và được nghe kể lại là: Như sau đó nhiều năm, đã được Dũng tìm thấy và kể cho cô sự thật về anh. Cô không còn hận anh, lại càng yêu anh hơn. Cô chỉ trách sự ngốc nghếch của anh đã làm họ mất đi rất nhiều thời gian hạnh phúc. Sau thời gian dài, được Dũng chăm sóc, bảo bọc hai mẹ con. Con trai của Như cũng rất yêu quý Dũng. Cuối cùng, cô lấy Dũng, thời gian ở bên, chăm sóc mẹ con cô, Dũng cũng đã bắt đầu thích cô từ lúc nào không hay, và anh cũng quý mến sự kiên cường hy sinh của cô. Cho nên sau chuỗi ngày đau khổ, cô cũng đã tìm thấy bến bờ của hạnh phúc. Còn Hoàng, anh đã ra đi trong sự hối hận, vì đánh mất đi những giây phút được bên Như và con. Nếu như, anh không có căn bệnh ung thư quái ác này. Thì có lẽ, anh và cô ấy đã thật sự hạnh phúc.)
Giá như, trên thế giới này không có những bệnh hiểm nghèo. Thì có lẽ, sẽ có rất nhiều người hạnh phúc mà không bỏ lỡ nhau vì bệnh tật. Vì vậy hãy cố gắng trân trọng những phút giây còn được ở bên nhau, và đừng đem đến cho nhau tổn thương và đau khổ, để rồi hối tiếc thì cũng đã quá muộn màng…
…
Nó tự hỏi bản thân rằng: Nó có yêu đứa trẻ này không? Nó có muốn đứa bé ra đời hay không? Nó sẽ phải đối diện thế nào với định kiến xã hội đây?
Nói: Nó không yêu đứa bé này là không đúng, mà nói yêu thì cũng không phải. Đứa trẻ không phải là kết tinh của tình yêu, cũng chẳng phải là sự tình nguyện. Nhưng nó là đứa trẻ vô tội. Nó thật sự rất rối, không biết phải làm thế nào cho đúng. Đứa trẻ này giữ không được, mà bỏ cũng không xong. Nó không phải là người ác độc hay nhẫn tâm.
Đã nhiều ngày nay, nó suy nghĩ mãi mà các câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu. Ngủ cùng không còn an giấc nữa. Nó phân vân, chưa thể quyết định được mình phải làm gì với mầm mống nhỏ bé ấy. Đang mải theo đuổi suy nghĩ của mình, một giọng nói vang lên xua tan đi suy nghĩ của nó:
– Nghĩ gì mà thần người ra thế?
– Không có gì, chỉ là nghĩ linh tinh một chút thôi.
Cô gái đến gần nó, cười nói:
– Chắc thất tình chứ gì?
– Không có.
– Phải không ta?
– Thật mà. Mày không tin sao?
– Ừ, tao không tin. Vì tao cũng trải qua rồi, nên tao nhìn biểu hiện của mày là tao biết.
– Vậy chắc chắn lần này mày sai rồi.
– Phải không? Tao thấy thật khó tin quá.
Lần này chắc chắn luôn.
Nó ngẩng đầu lên nhìn, người đang đến là Hương, một cô gái cũng có số phận hẩm hiu không kén gì Như. Hương có vẻ ngoài rất mạnh mẽ, can đảm và đầy nhiệt tình hay cười. Nhưng tận sâu trong đáy lòng của của Hương, là chuỗi những đau khổ, ước muốn và khát khao.