Nhật kí cuộc đời - Chương 16
Chương 16
Bụng thấy đói, anh ngước lên nhìn đồng hồ. Đã 8 giờ tối, bên ngoài cô vẫn còn cặm cụi làm việc. Lòng thầm nghĩ, có lẽ cô cũng đã rất đói. Cầm điện thoại bấm một dãy số, đầu dây bên kia có tiếng trả lời:
“Đại ca! Anh có gì sai bảo ạ?”
– Tôi đói rồi. Nhưng không tiện ra ngoài ăn, cậu mua gì đó rồi mang tới công ty cho tôi!
“Vâng đại ca, em sẽ mang tới ngay.”
Đầu kia cúp máy, chợt nhớ ra điều gì đó. Anh bấm máy gọi lại:
“Dạ, đại ca em nghe.”
– Nhớ mua hai xuất nhé! Tôi hôm nay rất đói.
“Vậy mua một suất lớn là được rồi, cần gì hai xuất.”
Anh cau mày nói:
– Bảo cậu mua thì cứ mua. Muốn chết hả mà hỏi nhiều thế?
“Vâng em biết rồi.”
Ngã người ra ghế, nhìn về phía cô. Anh tự hỏi phải làm gì mới có thể có được cô. Người đàn ông đứng đầu trong giới kinh doanh, lại còn là vua trong thế giới ngầm như anh, muốn cô gái nào mà chẳng được chứ. Bao nhiêu cô gái muốn được anh để mắt đến. Phụ nữ đối với anh như một chiếc áo, dùng một lần rồi vứt bỏ không thương tiếc. Vậy mà giờ đây, lại tim đập chân run vì một người con gái. Đang mãi suy nghĩ bỗng có tiếng mở cửa. Một cái đầu ló vào. Anh ta mặc cái áo phông mỗi đường may là một màu, y như là cái rẻ rách. Mái tóc nhuộm vàng điểm vài sợi khác màu. Trên tai trái có bốn chiếc khuyên tai ở mũi và môi cũng có. Nhìn thấy anh, anh ta cười hì hì nói:
– Đại ca! Em tới rồi. Hôm nay em mua sushi mà anh thích này.
Anh khẽ cau mày.
– Có mua chút thức ăn mà đi lâu thế?
– Đại ca! Không Đùa đấy chứ ? Em đi có 8 phút thôi đó đại ca. Như vậy mà anh còn kêu lâu sao?
– Tôi nói lâu là lâu. – Trước đây, nhanh hay chậm anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng thật ra, thứ anh đang lo lắng chính là sợ ai đó sẽ bị đói. Khẽ khoát tay – Thôi đi đi! Tôi còn phải làm việc.
– Vâng, chào đại ca.
Cánh cửa đóng lại, anh cũng cầm một phần thức ăn đứng dậy đi ra cửa, mở cửa từ tiến lại gần cô.
Này! – Anh vừa gọi cô, tay vừa thẩy hộp sushi về phía cô nói: – Bạn tôi mang nhiều thức ăn cho tôi quá, không ăn hết cô ăn đi!
Mải làm việc, nghe thấy anh, cô có chút giật mình, ngẩng lên nhìn rõ là ai, cô khẽ mỉm cười nói:
– Cảm ơn sếp.
– Cô ăn đi!
Anh che giấu sự lúng túng, đút tay vào túi quay trở lại phòng.
…
Mệt mỏi trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm chửi anh.
– Tên chết tiệt. Mới ngày đầu tiên mà đã hành mình như thế này. Cầu cho hắn ăn cơm mắc nghẹn, nhai cơm cắn vào lưỡi, uống nước chết sặc, đi xe, xe thủng lốp, đi bộ trẹo chân, đi nhà cầu hết giấy hết nước…
Cuối tuần, khi cô đang say giấc,
Điện thoại đổ chuông, lười nhác mở mắt, với lấy chiếc điện thoại. Trên màn hình là Thu Dao cô bạn thân nhất của cô, nhấn nút nghe, cất giọng ngái ngủ:
– Alô! Có chuyện gì không?
Giọng nói từ trong điện thoại vọng ra:
“Cậu quên hả? Hôm nay hẹn mình đi chơi mà.”
– Mình xin lỗi! Mình mệt lắm! Cậu cho mình ngủ chút đi! Lát dậy tụi mình đi.
“Có chuyện gì vậy?”
– Mình bị tên sếp mới hành sắp chết rồi.
“Không phải chứ! Ai cũng nói anh ta rất tốt với công nhân viên, không bao giờ bắt họ làm quá giờ mà.”
– Không dám đâu. Hắn thực sự là ác ma đúng nghĩa đó.
“Cậu đùa mình phải không?”
– Đùa cậu được cái gì mà đùa.
“Nếu anh ta là một người chủ tệ, thì làm sao nhân viên của anh ta, có thể bán mạng vì anh ta như vậy. Công ty khác trả lương cao gấp mấy lần để mời họ sang làm việc, họ cũng không bỏ việc ở đó đâu nhé.”
– Vậy mình thì sao? Chẳng lẽ mình đặt điều cho anh ta? Ngày nào về tới nhà sớm thì 10 giờ, muộn thì 12 giờ đêm. Có khi đang ngủ, anh ta gọi nói cần tài liệu này, tài liệu kia, bắt sáng phải có sớm cho anh ta. Hại mình lại phải dậy thật sớm để đến công ty tìm tài liệu.
“Ừ. Lạ thật đó. Hay là cậu đắc tội gì với anh ta?”
– Làm gì có. Mình đâu có ngu.- Chợt nhớ ra cái tát đó, cô thốt lên: – Có khi nào…
“Có cái gì cơ?”
– Có khi là vì cái tát đó.
-“Cậu tát anh ta sao? Tát khi nào?”
– Cậu có còn nhớ anh chàng bị mình hiểu lầm là biến thái không?
-“A! Là anh ta sao? Vậy thì cậu thảm rồi! Chia buồn cùng cậu nhé!”
– Cậu thật là… Không biết cậu có còn lại bạn thân của mình không đây?
“Dĩ nhiên rồi. Không phải mình thì ai chứ?
– Thế chia sẻ kiểu gì đấy?
“Hì hì hì. Mà này cậu đã xin lỗi anh ta chưa?”
– Ừ nhỉ ! mình quên mất, mải chửi rủa anh ta quên mất vụ đó, còn cái áo cũng quên trả.
“Vậy thì nhân cơ hội này xin lỗi anh ta đi!”
Cô hậm hực nói:
– Mình biết rồi.
Nói thì dễ, nhưng bộ não cá vàng của cô vẫn quên việc đó. Mỗi lần thấy mặt anh cô quên cái việc phải xin lỗi. Mà thay vào đó là thái độ bất mãn vì bị ngược đãi.
Ngày… Tháng… Năm…
– Cô chuẩn bị đi công tác cùng tôi!
– Vâng thưa sếp. Chúng ta sẽ đi bao lâu ạ?
– Khoảng 10 ngày. Cô thu xếp việc gia đình để đi. Hợp đồng này rất quan trọng đấy.
– Mà tiện đường cô giúp tôi qua nhà lấy đồ nhé! Tôi sẽ gọi người nhà chuẩn bị. Đây là địa chỉ của tôi.
Anh cầm bút viết dòng địa chỉ lên giấy rồi còn đưa cho cô. Cô cầm lấy tờ giấy nói:
– Vâng, thưa sếp.
– Cô về chuẩn bị luôn đi! Nhanh còn kịp máy bay.
Nhìn địa chỉ cô thở dài lẩm bẩm:
– Tiện đường cái đầu nhà anh ấy, mua đường thì có. Nhà anh ngược đường với nhà tôi mà kêu tiện đường. Cái đồ nhỏ mọn.
Xuống xe, nhìn về trước mặt. Phía trước mắt cô là ngôi biệt thự rộng lớn có cánh cửa mạ vàng, bức tường được che phủ bằng thường xuân xanh mướt chạy dài như vô tận. Đưa tay bấm chuông cửa, màn hình chỗ chuông cửa bật sáng, gương mặt một người phụ nữ xuất hiện:
“Cô tìm ai?”
– Dạ cháu là trợ lý của anh Bình. Anh ấy bảo cháu qua lấy đồ.
“Cô vào đi!”
Cánh cửa từ từ mở ra, Bước vào căn nhà, xung quanh ngào ngạt hương thơm của các loại hoa, đưa mắt nhìn xung quanh, khu vườn nơi này được trồng rất nhiều loại hoa quý hiếm, nó được chăm sóc kỹ lưỡng. Ánh mắt cô dừng lại ở người phụ nữ trước mặt, cô bước tới lễ phép nói:
– Cháu chào bác, cháu tới để lấy đồ của anh Bình ạ.
– Cô vào nhà đợi một chút, tôi cho người vào lấy.
Đợi không lâu, mặt cô bỗng thâm đen khi thấy ba chiếc vali loại to được đẩy tới. Trong lòng cô rủa sả anh cả ngàn lần và thầm nghĩ..
“Anh ta đang hành hạ mình sao? Chỉ có đi mấy hôm sao mang nhiều đồ như thế?”
Cái này là muốn hại chết cô đây mà.
Để lại xe máy tại biệt thự, cô gọi một chiếc taxi để đem vali đi. Khó khăn kéo những chiếc vali nặng nề rời khỏi biệt thự, cô thầm chửi rủa, nào là cầu cho anh uống nước chết sặc, ăn cơm chết nghẹn, đi tắm hết nước, đi vấp ngã gãy chân… Không có cái gì là không rủa.
Trong lúc đó, có một người đang ngồi tủm tỉm cười thầm, phần vì sắp được ở bên cô 10 ngày, phần vì nghĩ: “Chắc lúc này cô đang vất vả kéo ít nhất 5 cái vali”, càng nghĩ anh càng cười nhiều hơn. Đến cô thư ký ở ngoài nhìn thấy anh như vậy cũng thấy lạ. Bởi vì, anh chưa bao giờ cười tự nhiên như thế, một nụ cười thoải mái không chút giả tạo. Ai mà có thể làm cho anh cười vui vẻ như vậy chứ? Hay là cô gặp ma nhỉ, chứ đã bao giờ sếp cười như thế đâu, dù có cười cũng là nụ cười dọa chết người, chứ không như lúc này. Thật là gặp ma rồi! Mải suy nghĩ có tiếng gọi làm cô giật mình:
– Chị Nhiên ơi! Chị giúp em với! Mệt quá đi!
– Trời đất sao nhiều đồ thế? Em tính chuyển nhà hả?
– Đâu có đây là đồ của sếp, anh ấy phải đi công tác 10 ngày, bảo em qua nhà lấy.
– Sao lạ vậy? Bình thường dù đi cả tháng sếp có bao giờ mang đồ theo đâu, anh ấy chỉ đi người không. Đi tới đâu mua tới đó.
Nét mặt cô lộ rõ tức giận.
– Thì ra là vậy.
Cô thầm nghĩ: “Tên khốn nhà anh, thật biết cách hành người mà. Để rồi xem tôi sẽ xử lý anh thế nào. Anh cứ đợi đấy cho tôi.”