Ngủ quên dưới ánh trăng - Chương 5
Chương 5 Anh đã trở về
Ánh trăng đã lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp không gian. Mặt đất, cành cây như được phủ một lớp bạc huyền ảo. Đâu đó thoang thoảng hương hoa mơ. Mạc Khâm dịu dàng cầm tay tôi nói:
– Yna! Anh sắp trở về nhà rồi. Nhận được tin cha anh sẽ đưa người tới đón anh trở về. Lúc ấy, muốn ở lại cũng không thể. Em hãy giữ gìn sức khỏe, đợi ngày anh trở lại đón em. Tôi khẽ gật đầu. Nói “vâng” với anh. Anh nói rằng sẽ nhanh chóng đón tôi về làm vợ. Tôi hứa sẽ bên anh cả đời không rời xa.
Mấy ngày sau, quả nhiên có một toán người đến làng, tìm gặp Mạc Khâm. Họ có vẻ cung kính nói gì đó với anh. Sau đó, anh cùng đám người rời khỏi. Nghe tin anh đi, tôi vội vã chạy về buôn. Nhưng anh đã không còn thấy đâu nước mắt nhòa đi, tôi vội vàng nhảy lên một con ngựa đuổi theo. Nhưng vẫn không thấy anh đâu. Gục đầu xuống lưng ngựa tôi khóc nức nở. Cảm giác hụt hẫng lan tỏa trong lòng. Cuối cùng, Mạc Khâm cũng rời xa tôi.
Đã một năm trôi qua, tôi cứ nghĩ anh đã quên tôi rồi. Nhưng tôi vẫn kiên trì dệt vải và chờ đợi anh. Chờ đợi ngày anh đón tôi về làm vợ dù biết chờ đợi của tôi là vô vọng.
Một ngày nọ, bỗng từ đâu có một đoàn người đi tới. Người cưỡi ngựa không ai khác chính là Mạc Khâm. Đang dệt vải trong nhà, có tiếng gọi lớn :
– Yna! Mạc Khâm đã trở lại.
Nghe thấy lời nói ấy, con thoi trên tai tôi rơi xuống đất, tôi vội vàng chạy ra cửa. Trước mắt tôi là Mạc Khâm. Anh mỉm cười dịu dàng nói:
– Anh đã trở về.
Tôi chạy lại ôm chặt lấy anh khóc òa lên. Mạc Khâm cũng ôm chặt lấy tôi dịu dàng nói:
– Nín đi em! Anh xin lỗi đã bắt em chờ đợi quá lâu.
– Anh ác lắm! Bắt em chờ đợi một năm trời không một tin tức.
– Anh xin lỗi anh đi đánh giặc, dẹp yên bờ cõi mới có thể trở về đón em. Anh muốn em có cuộc sống yên bình và thấy cảnh thái bình của đất nước.
Buổi tối mọi người đến nhà cũ của Mạc Khâm, ai cũng muốn nghe câu chuyện đánh giặc của anh. Dưới ánh lửa bập bùng mọi người lắng nghe những người lính kể chuyện về anh. Anh ra dấu cho tôi rời đi. Bên bờ suối dưới ánh trăng, Mạc Khâm nói nhẹ như hơi thở.
– Em hãy làm vợ anh nhé!
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười trong hạnh phúc.
Một đám cưới nhỏ của tôi và Mạc Khâm được diễn ra theo phong tục của người Tày, tôi cũng không thể ngờ rằng Mạc Khâm lại có thể hiểu rồi phong tục đến như vậy.
Ngày hôm đó, Mạc Khâm mang lễ vật đến đón dâu, đó là: 100 chiếc bánh chưng, 400 chiếc bánh dày nhỏ, 2 chiếc bánh dày to, một con lợn quay, một đôi gà, rượu, trầu cau, một đôi cá nhỏ, một ống tiết, một đoạn lòng lợn, một túi hạt giống, một ít đường phên, một túi “cóoc mò” khâu bằng vải đỏ, một miếng vải đỏ gọi là “rằm khấư”. Tôi cũng không biết, anh đã chuẩn bị nó từ bao giờ mà nhanh như vậy. Chưa đầy một ngày anh đã chuẩn bị xong lễ vật. Tôi có hỏi, anh chỉ trả lời đó là bí mật.
Trong sự chúc phúc của dân làng, chúng tôi đã nên vợ nên chồng.
………………….
Tiếng chuông điện thoại, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo bấm nút nghe máy, giọng ngái ngủ:
– Alô! Mẹ ạ.
“Con làm gì nãy giờ mà bây giờ mới nghe máy? Có biết mẹ lo cho con thế nào không?”
– Con ngủ quên không biết mẹ gọi. Con xin lỗi.
” Cái con bé ham ăn ham ngủ này, không biết bao giờ mẹ mới hết lo đây.”
Tôi mỉm cười, đánh trống lảng:
– Mẹ để con ngủ, còn mơ thấy hoàng tử đến rước chứ.
“Cô có mà chó nó lấy”
Tiếng cười của cô khiến đêm tĩnh lặng trở nên ấm áp hơn. Đâu đó trong cánh rừng vẫn còn vương lại vài cành mơ nở muộn.