Môn Thần - Chương 252
Thay vì lao vào như một tia chớp như trước, Cao Tinh chuyển sang phong thái của một pháp sư chân chính. Từng cử động của hắn vẽ ra các hình thù huyền ảo trong không khí, tựa như các ký tự cổ đại đang sống động trôi nổi. Dao động tiên lực từ những đường vẽ ấy dội lên chiếc xa luân, khiến nó phát sáng mạnh mẽ.
“Đội pháp sư theo hiệu lệnh của ta! Chuẩn bị ma pháp Tịnh Hóa!”
Giọng nói của Cao Tinh dõng dạc, từng từ ngữ vang vọng khắp chiến trường. Đội pháp sư Tiên Tộc lập tức di chuyển, tạo thành một trận hình hoàn chỉnh, ánh sáng từ những ma cụ trên tay họ bắt đầu tụ lại.
“Sao lại là Tịnh Hóa?” Liên Cơ khẽ thì thầm, giọng nói mang theo sự hoang mang và khó hiểu.
“Đúng vậy, Tịnh Hóa không hề có chút sát thương nào cơ mà?”
Phùng Vũ cũng thắc mắc hỏi, bày ra vẻ mặt khó hiểu, đôi mày nhíu chặt. Cả hai ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Triệu Khang, mong chờ một lời giải thích rõ ràng.
Triệu Khang, người luôn điềm tĩnh và sắc sảo, lúc này lại bày ra một vẻ mặt bất lực, như nhìn thấy kẻ không thể dạy nổi. Hắn lắc đầu, thở dài nặng nề rồi đáp, giọng pha chút châm biếm:
“Hai người các ngươi động não một chút đi. Tịnh Hóa không phải để giết địch, mà là để hóa giải sát ý trong lòng hắn. Các người không thấy sao? Lê Nhật đã mất đi lý trí, bị sát ý khống chế.”
Ánh mắt sắc bén của Triệu Khang quét qua hai người đồng hành, ngữ khí dần trở nên nghiêm trọng:
“Nếu cứ để hắn cuồng loạn như thế, toàn bộ vạn quân Tiên Tộc đều có thể bị hủy diệt dưới lưỡi kiếm của hắn. Trưởng lão Cao Tinh hiểu rõ vấn đề, cho nên mới sử dụng Tịnh Hóa. Nó không chỉ giúp hắn lấy lại thanh tỉnh mà còn gián tiếp giảm thiểu thương vong cho quân ta. Các ngươi cứ nghĩ mà xem, còn cách nào tốt hơn để đối phó với một kẻ như vậy?”
Phùng Vũ và Liên Cơ giật mình. Lời giải thích của Triệu Khang như ánh sáng chiếu rọi vào bóng tối mù mờ trong đầu họ. Cả hai gật gù, ánh mắt thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ.
“Thì ra là vậy… Trưởng lão quả thực là bậc kỳ tài. Một bước đi này không chỉ là cao minh, mà còn mang theo tấm lòng lo cho đại cuộc.” Phùng Vũ cúi đầu, trong lòng không khỏi bội phục.
“Phải, chúng ta đã quá thiển cận, chỉ nghĩ đến sức mạnh tức thời mà quên mất cốt lõi của vấn đề.” Liên Cơ cũng lẩm bẩm, đôi mắt lộ vẻ hổ thẹn.
Triệu Khang hừ một tiếng, phẩy tay đồng thời quát tháo:
“Hiểu được là tốt. Nhưng các ngươi cũng nên nhớ, đây không phải lúc để hổ thẹn hay bái phục. Lập tức hỗ trợ các pháp sư thi triển Tịnh Hóa, đừng để mọi nỗ lực của trưởng lão trở thành vô ích!”
Lời nhắc nhở ấy khiến cả hai không khỏi giật mình tỉnh ngộ. Phùng Vũ và Liên Cơ lập tức lui lại, hòa mình vào đội hình pháp sư đang tất bật chuẩn bị cho ma pháp.
Trong khoảnh khắc đó, hai bàn tay của Cao Tinh đồng loạt giáng mạnh xuống, tiên lực hội tụ được kích hoạt tối đa. Xa luân màu đất cát rực sáng, lao vút đi như một tia chớp, tốc độ vượt xa cả chính hắn.
Khi vừa chạm đến Lê Nhật, xa luân lập tức bùng nổ, biến thành một bức thạch điêu khổng lồ, vừa kỳ vĩ vừa hư ảo. Bức thạch điêu tựa như một pho tượng thần thánh cổ xưa, phủ bóng lên cả bầu trời, rồi từ từ áp xuống với sức nặng kinh hoàng. Mặt đất bên dưới rung chuyển dữ dội, và thân hình ma thần của Lê Nhật bị đè sâu vào cát.
Cao Tinh lùi lại một bước, mồ hôi bắt đầu thấm trên trán. Dù hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng dấu hiệu mệt mỏi không thể che giấu. ít ai biết rằng Cao Tinh chính là một ma pháp sư cao cấp, và hắn chỉ am hiểu duy nhất một pháp thuật. Chính là chiêu số vừa thi triển, Hậu Thổ Giáng Thạch.
Chiêu số này đánh sâu vào tiên lực, một thứ mà Cao Tinh vốn không phải là sở trường. Trong số các trưởng lão Tiên Tộc, Cao Tinh là người duy nhất thành danh nhờ tốc độ, và tất cả sự nỗ lực của hắn từ trước đến nay đều được dồn vào việc rèn luyện tốc độ, mà hầu như không chú trọng vào tiên lực hay ma pháp.
Chính vì vậy, khi sở hữu Quang Linh Hậu Thổ, một bảo vật có thể thay đổi chiến thuật và sức mạnh của hắn, Cao Tinh chưa từng cần sử dụng đến hình thái xa luân như hiện tại.
Hắn luôn tin rằng tốc độ sẽ là thứ giúp hắn chiến thắng, và mọi thứ khác đều không quan trọng. Nhưng ngay lúc này, khi tiên lực bị rút đi một cách chóng mặt, sự thật đau đớn là hắn phải đối mặt với một yếu điểm mà suốt bao năm qua đã bị bỏ quên.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tiên lực trong cơ thể Cao Tinh suy kiệt nhanh chóng, khiến hắn cảm thấy như có một sức nặng vô hình đè lên người. Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái xanh, ánh mắt thoáng chốc lộ rõ vẻ căng thẳng và mệt mỏi. Mặc dù vẫn duy trì được vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sự thiếu hụt tiên lực bắt đầu bộc lộ rõ ràng, làm giảm đi phần nào khí thế chiến đấu của hắn.
“Tịnh Hóa!” Cao Tinh hét lớn, giọng nói đầy uy lực vang vọng khắp chiến trường.
Ngay lập tức, đội ngũ pháp sư đồng loạt hành động, mỗi người bắn ra những luồng ma pháp mạnh mẽ, tạo thành một đồ hình khổng lồ trên bầu trời. Đồ hình này giống như một cổ ngữ bí ẩn, ánh sáng thuần khiết từ bên trong phát ra, lấp lánh và huyền bí.
Đồ hình này bắt đầu xoay tròn, ánh sáng càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ, tạo thành một cột ánh sáng khổng lồ, như một cột trụ vững chãi chống trời, xoay vần và đâm thẳng xuống vị trí của Lê Nhật.
Ánh sáng ấy chiếu rọi không chỉ vào cơ thể mà còn thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong tâm trí hắn, như muốn xuyên thủng lớp sương mù bao phủ lý trí của hắn.
Lê Nhật lúc này đang bị đè ép bởi trọng lượng của thạch điêu khổng lồ, cơ thể cảm nhận rõ sự nặng nề, nhưng một thứ gì đó ấm áp đột ngột len lỏi vào tâm trí hắn.
Cảm giác này như một luồng ánh sáng xuyên qua bóng tối, dần dần xua tan những đám mây mù mịt đang bao phủ lý trí hắn. Đó không phải là sự tẩy rửa đau đớn, mà là một sức mạnh kỳ lạ, như một bàn tay nhẹ nhàng nâng đỡ tâm hồn hắn ra khỏi cơn cuồng loạn.
Lê Nhật khẽ nhíu mày, cảm giác ấy vừa quen thuộc vừa kỳ lạ. Sự ấm áp ấy như muốn đẩy lùi cơn giận dữ đang bao trùm hắn, khiến cho mỗi suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng hơn.
Cảm giác ấm áp cứ thế tràn ngập trong lòng hắn, làm giảm đi một phần cơn cuồng loạn vốn đã gần như khiến hắn mất hết lý trí.
Tình cảnh lúc này trở nên hết sức éo le và khó lường. Dưới cơn mưa bão ngày càng dữ dội, những cơn gió vần vũ như muốn xé toạc không gian, Cao Tinh cùng đại quân Tiên Tộc đã phải đặt niềm tin vào một chiến lược bất ngờ.
Họ buộc phải hợp sức để giúp Lê Nhật lấy lại lý trí đã bị cuốn trôi trong cơn cuồng loạn.
Bão tố vẫn không ngừng gia tăng, mưa như trút nước, những cột ánh sáng từ pháp thuật của đội ngũ pháp sư không ngừng xuyên qua màn mưa dày đặc, rọi sáng như những tia chớp trong đêm tối.
Những giọt nước trên mặt Cao Tinh và binh lính Tiên Tộc lăn dài xuống, nhưng không ai lùi bước. Tất cả đều nắm chặt vũ khí, ánh mắt dồn về phía chiến trường, nơi Lê Nhật đang vật lộn với bản thân, với cơn thịnh nộ mãnh liệt đang thiêu đốt lý trí của hắn.
Mỗi phút trôi qua đều kéo dài như một thế kỷ. Trong không khí ngập tràn mùi ẩm ướt và khói, sự im lặng nặng nề vẫn bao phủ ba quân Tiên Tộc. Họ nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng. Tất cả đều hiểu rằng, tình thế hiện tại không phải là cuộc chiến thông thường.
Ánh sáng từ đồ hình trên trời vẫn không ngừng rọi xuống, như một ánh đèn dẫn lối trong bóng tối. Từ trong sự u mê, Lê Nhật loáng thoáng nghe được tiếng của Nhất Nguyên trong tiềm thức:
“Tỉnh lại đi, ngươi sa đọa đến mức độ này hay sao? Đến cả kẻ thù cũng đang giúp ngươi thoát khỏi sát ý kia kìa. Có thấy nhục không cơ chứ?”
Lê Nhật trong cơn mơ màng, tức giận hỏi lại:
“Nhục gì chứ? Hắn còn lựa chọn hay sao? Cao Tinh bắt buộc phải giúp ta, tất cả đều nằm trong dự tính của ta mà thôi. Tên bản sao như ngươi thì biết cái gì, định tạo phản hay sao? Lại còn ủng hộ kẻ thù, xem ta như thằng ngốc.”
Nhất Nguyên cảm nhận được tình thế không ổn, sợ rằng bản thể vẫn chưa thật sự tỉnh táo. Hắn quẫy mạnh hai tay, vẻ mặt tái mét, ánh mắt không ngừng liếc về phía đối phương. Miệng hắn lắp bắp liên hồi, như muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng thêm lúng túng:
“Không phải, không phải đâu! Ta chỉ là nhất thời nóng lòng, không kiềm chế được mà nói vậy thôi! Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì đâu! Ngươi là bậc đại tài, đại kế, tất nhiên đã tiên liệu hết mọi tình huống rồi, phải không? Đúng rồi, ta biết là ngươi đã tính toán trước rồi, tất cả đều nằm trong tay ngươi!”
Nhất Nguyên hối hả vươn tay ra, từ hư không xuất hiện một vật gì đó, vẻ mặt như đã chuẩn bị từ lâu.
“Đây, đây, ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Mau nhận lấy, nhanh lên!”
Tên thiếu niên trong hình hài Lê Nhật nói nhanh, liền phóng một tia sáng đến cho bản thể.
Quay lại thực tế trên chiến trường, dưới ánh sáng ấm áp của cột sáng khổng lồ được tạo ra từ sự hợp lực của mấy trăm pháp sư Tiên Tộc, Lê Nhật dần lấy lại được thanh tỉnh.
Cảm giác đau đớn mơ hồ trong người hắn từ lâu đã bị sự tập trung mạnh mẽ xua đi. Mặc dù thạch điêu khổng lồ vẫn đang đè nặng lên cơ thể hắn, nhưng một điều kỳ lạ là hắn lại không cảm thấy chút khó chịu nào.
Với một động tác mạnh mẽ, Lê Nhật vung kiếm lên trời, khí thế bao trùm khắp không gian. Cự kiếm của hắn như cắt không khí, tạo thành một đường chẻ thẳng tắp, đánh tan bức thạch điêu do ma pháp của Cao Tinh tạo ra.
Cả bức tượng đá khổng lồ vỡ vụn, những mảnh đá vỡ tứ tung, khiến Cao Tinh phải thổ ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên, trái ngược với phản ứng tức giận, Cao Tinh lại thở phào nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng được trút bỏ.
“Lê Nhật, ngươi cuối cùng cũng thoát khỏi sát ý quấn thân.” Giọng nói của Cao Tinh nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một tầng cảm xúc khó tả.
Ba quân Tiên Tộc chứng kiến cảnh tượng này, đều ngây người. Chúng chưa bao giờ thấy vị trưởng lão đầy quyền năng, người được xem là bất khả chiến bại, lại có thể thổ huyết vì một trận chiến như vậy.
Tâm lý tất cả ngay lập tức dao động, sự kiên định trong lòng bắt đầu lung lay. Cảnh tượng này không chỉ khiến họ hoang mang mà còn dấy lên một cảm giác bất an trong lòng mỗi người.
“Ngươi đang chờ ta cảm ơn sao?”
Lê Nhật lạnh lùng nói, hắn cảm nhận thứ sức mạnh mới của chính mình trong trạng thái ma thần. Ký ức xưa ùa về, đã lâu lắm rồi hắn mới sử dụng đến trạng thái này, Spatium, cái ngày hôm ấy vẫn như đang hiện hữu. Cái ngày mà hắn đã bị dị vật ngoài hành tinh chiếm đoạt quyền điều khiển, gián tiếp giết chết hàng triệu đồng loại.
Cao Tinh quẹt lấy máu tươi nơi khóe miệng, hùng hồn nói:
“Ta biết ngươi đã tính toán chi ly, đến cả tâm tính của ta cũng bị ngươi đoán được. Xem ra, Cao Tinh ta ngay từ đầu vẫn còn đánh giá thấp ngươi. Lê Nhật, ngươi chính thức được ta công nhận. Nhân tài như ngươi, Thiên Mạt Địa cũng không có mấy người.”
Lê Nhật mỉm cười, tiếng cười trong hình hài ma thần lại vang vọng như tử thần đòi mạng, rơi vào tay ba quân Tiên Tộc lại khiến mỗi người nổi lên sự sợ hãi riêng biệt, ẩn giấu sâu bên trong linh hồn.
“Cao Tinh, ngươi đã ép ta đi đến bước này. Nợ máu Tiên Tộc trên tay ta cũng đã ghi dấu, thù này, ngươi làm sao buông bỏ?” Lê Nhật lời nói sắc bén vang vọng, Cự Nhãn Kiếm đã chĩa thẳng về phía vị trưởng lão trước mặt. “Xem ra, ta không thể bảo ngươi thả ta đi đơn giản như vậy được nữa, đúng chứ?”
“Đúng vậy! Lê Nhật, ngươi quá thông minh. Đến mức, hôm nay Cao Tinh ta buộc phải giết ngươi bằng mọi giá.”
Cao Tinh hừ lạnh, giọng điệu dứt khoát, không hề có chút dao động. Quang Linh Hậu Thổ theo tiên lực dao động, một lần nữa thay đổi hình dạng, các linh kiện và tia sáng bên trong từ từ tách ra, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, giống như những mảnh vỡ của một thực thể siêu việt.
Chúng vươn ra, tan rã và ép sát vào từng bộ phận trên cơ thể hắn, tạo thành một lớp bảo vệ hoàn hảo, gắn kết chặt chẽ vào da thịt, như thể một phần của chính hắn.
Dưới bầu trời mưa nặng hạt và gió lốc ngập tràn, Cao Tinh biến hóa thành một hình ảnh chiến thần lẫm liệt. Quang Linh Hậu Thổ đã không còn là một tạo hình quái dị, mà giờ đây, nó đã biến thành một bộ giáp cơ khí hoàn chỉnh, sáng loáng và rắn chắc. Mỗi chi tiết đều toát lên vẻ sắc bén, mạnh mẽ. Ánh sáng từ các bộ phận cơ khí chiếu sáng trong màn mưa, rực rỡ từng tia lửa điện chạy dọc theo các khớp nối.
Hai nắm tay của hắn, được bao phủ bởi những lớp giáp, lồ lộ những móng vuốt ánh sáng trắng như những thanh kiếm sắc bén. Đôi mắt của Cao Tinh rực cháy trong bộ giáp, hắn hét lớn:
“Lê Nhật, chịu chết đi!”
Lê Nhật cũng gằn giọng đáp lại:
“Cao Tinh, tới đi!”