Môn Thần - Chương 245
Một thanh trường kiếm ánh bạc, sắc bén đến mức tưởng như có thể cắt đứt mọi thứ, đang là tâm điểm chú ý của Nhất Nguyên. Hắn cầm lên, mân mê từng đường vân trên lưỡi kiếm, cảm nhận sát khí dày đặc cuộn trào như sông lớn.
Thanh kiếm nhỏ bé, thoạt nhìn chỉ như một món đồ chơi vô hại, bất chợt bừng sáng. Ánh sáng lóe lên từ những đường khắc chạy dọc thân kiếm, nhanh chóng lan tỏa toàn bộ, biến đổi hình dáng của nó trong chớp mắt. Thanh kiếm hóa lớn, chiều dài vượt quá tầm một người trưởng thành, bề ngang dày dặn, uy nghi như một tấm chắn.
Những họa tiết trạm trổ trên bề mặt giờ đây hiện lên rõ ràng hơn, mang phong cách vừa tinh xảo lại vừa bí ẩn. Đường nét của chúng như được tạo nên từ một ngôn ngữ cổ đại đã thất truyền, mỗi nét khắc đều toát lên sự huyền bí khó đoán. Đặc biệt, họa tiết tập trung tại chuôi kiếm mô phỏng hình dáng một con mắt đang hé mở, tỏa ra luồng khí tức khiến không gian xung quanh rung động nhẹ.
Thanh kiếm không chỉ mang vẻ ngoài ấn tượng mà còn nặng đến mức khó tưởng. Nhất Nguyên xem xét một hồi thì vứt thẳng nó xuống trước mặt Lê Nhật, khi nó rơi xuống nền đất, không gian như bị đè nén, mặt đất rung chuyển, tạo thành một vết lõm sâu. Sức nặng của nó không chỉ đến từ chất liệu, mà còn từ thứ sức mạnh vô hình ẩn chứa bên trong, như thể chứa đựng cả một mảnh ký ức cổ xưa.
Lê Nhật cảm nhận Thế Giới Ý Thức có chút rung động, hắn liền nắm lấy chuôi kiếm, một luồng lực lượng mạnh mẽ chạy dọc cơ thể, khiến đôi mắt hắn lóe lên tia sáng quyết liệt.
“Thứ này nếu rơi vào tay một kẻ không biết cách khống chế, e rằng sẽ phản phệ ngay tức khắc. Đừng nói là sử dụng, đến cả linh hồn cũng bị nó nuốt mất.” Nhất Nguyên lẩm bẩm, rồi lại lượn lờ qua món bảo vật khác. “Đừng nói ta không nhắc nhỡ ngươi, thứ này không phải có thể tùy ý sử dụng.”
“Ta còn cần ngươi nhắc nhỡ? Tên nhóc con nhà ngươi, lo làm việc của mình đi.” Lê Nhật bực tức quát, hắn phải dùng đến cả hai tay mới có thể nhấc thanh trọng kiếm này lên. “Không cần biết trước kia ngươi xuất xứ từ đâu, đã vào tay ta thì thuộc quyền sở hữu của ta. Ngươi nặng như vậy, lại có một con mắt quái dị nơi chuôi kiếm. Ta liền gọi ngươi là Cự Nhãn Kiếm.”
Thanh kiếm cổ xưa như cảm nhận được khí tức của Lê Nhật, một trận oanh động thanh thúy vang lên từ tận sâu bên trong. Dường như nó đã chấp nhận cái tên mới này, sau khi được Hồn Lực của Lê Nhật để lại một ấn ký, nó liền hóa nhỏ biến mất vào mi tâm của hắn.
Nhìn lại Nhất Nguyên, lúc này lại chuyên tâm mân mê một món cổ vật, thứ này là một chiếc vòng tay trong suốt, bên trong là hàng vạn điểm sáng li ti tựa như các vì sao. Nhất Nguyên đưa mắt quan sát, luồng khí tức thanh tịnh và uyển chuyển phát ra từ chiếc vòng khiến hắn không khỏi trầm trồ:
“Một món bảo vật đặc biệt, dường như thích hợp với những kẻ tu luyện công pháp thiên về linh hồn. Xem ra Lê Nhật lại vớ được của báu rồi, lại còn có công năng phòng hộ. Đúng là bảo vật vô giá.”
Nhất Nguyên tiếp tục diễn luyện, đôi tay như múa lượn giữa không trung, mỗi động tác đều dẫn động những luồng ánh sáng đa sắc. Dòng năng lượng từ các bảo vật không ngừng giao hòa, tạo thành một màn trình diễn rực rỡ.
Dù ngộ tính của Nhất Nguyên vượt xa người thường, hắn vẫn phải tập trung cao độ. Mỗi món bảo vật mất từ vài ngày đến một tháng mới có thể thông hiểu hoàn toàn, huống hồ hàng ngàn món đang lượn lờ quanh hắn.
Nhất Nguyên đã được Lê Nhật căn dặn kỹ lưỡng, rằng cần ưu tiên diễn luyện những bảo vật có công năng bảo mệnh. Chỉ lệnh từ bản thể nặng tựa thái sơn, không cho phép sự lơ là hay sai lệch. Tên bản sao thiếu niên, vốn thường ngày hay nghịch ngợm và thích thú với việc khám phá những thứ lấp lánh, nay cũng phải thu lại bản tính tinh quái của mình.
Hắn nhập tâm vào công việc với một thái độ nghiêm túc hiếm thấy, đôi mắt sáng quắc tập trung vào từng món bảo vật. Những món đồ trước mắt Nhất Nguyên đủ loại hình dáng, từ các tấm chắn cổ điển mang hoa văn phức tạp, đến những lớp giáp linh hoạt tựa như da thịt sống, tất cả đều được hắn cẩn thận nghiên cứu.
Nhất Nguyên không chỉ dừng lại ở việc tìm hiểu chức năng bề mặt, mà còn vận dụng ngộ tính vượt trội để khai mở tiềm năng ẩn giấu bên trong bảo vật. Có món hắn cần đến vài ngày để thấu hiểu hết cấu trúc, cách vận hành, và cả mối liên kết kỳ lạ với lực lượng xung quanh.
Mỗi khi hoàn tất diễn luyện một món, Nhất Nguyên liền vung tay, nhẹ nhàng chuyển nó đến Lê Nhật để thẩm định. Mỗi món bảo vật qua tay hắn đều mang một sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ đạt chuẩn về chức năng phòng thủ, mà còn được tinh chỉnh để phù hợp với phong cách chiến đấu đặc thù của Lê Nhật.
“Xong rồi, món tiếp theo!”
Nhất Nguyên lẩm bẩm, quệt mồ hôi trên trán dù không thực sự mệt mỏi. Với mỗi món bảo vật được hoàn thiện, ánh mắt hắn càng thêm rạng ngời, như thể đang viết tiếp một bức tranh lớn cho bản thể, từng nét vẽ đều góp phần vào sự chuẩn bị cho những trận chiến không lường trước trong Thiên Mạt Địa.
Trong lúc đó, Lê Nhật trong thế giới thực nhẹ nhàng mở mắt. Trên tay hắn lúc này là vài món bảo vật nhỏ bé như đồ chơi, nhưng từng món lại phát ra khí tức sâu thẳm, tựa như những đại dương ngầm chứa đựng sức mạnh khôn lường.
Một chiếc nhẫn màu ngọc lam, ánh sáng bên trong nó như dòng thủy triều cuộn trào. Một bông tai bằng pha lê tím, luồng năng lượng phát ra lạnh lẽo mà lại kỳ ảo.
Lê Nhật đưa tay vuốt nhẹ qua từng món, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hài lòng, thì thầm:
“Nhất Nguyên quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Hắn nắm chặt những bảo vật trong tay, cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn mà chúng mang lại. Với những món này, hắn như được bổ sung lá bài tẩy cho những hiểm cảnh chưa biết phía trước.
Lê Nhật nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch đầy toan tính. Thân ảnh hắn dần hòa vào những tàn tích đổ nát, như một bóng ma thực sự giữa cơn gió cát cuồng loạn. Gió cuốn, cát bay, mọi thứ như đồng lõa che giấu hành tung của hắn, để lại phía sau chỉ là sự tĩnh lặng ma quái.
Trên người hắn, một chiếc áo choàng dần hiện hình, từng sợi vải như được dệt từ bóng tối và hư không, khoác lên người hắn một cách tự nhiên. Vừa chạm vào cơ thể, chiếc áo lập tức phát huy tác dụng, khiến Lê Nhật trở nên trong suốt, hòa mình hoàn toàn vào khung cảnh xung quanh. Hơi thở, dấu chân, hay bất kỳ dao động nào từ khí tức của hắn, tất cả đều bị chiếc áo này xóa sạch như chưa từng tồn tại.
Đây chính là Vô Trần Y, bảo vật đã góp phần tạo nên danh tiếng Bóng Ma của hắn trong Thiên Mạt Địa. Chiếc áo này không phải là một món quà từ trời rơi xuống, mà là thành quả từ một cuộc chiến khốc liệt nơi sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc. Khi ấy, đối đầu với một quái thú cấp độ Hạ Thần, Lê Nhật đã phải trả giá bằng vô số vết thương để cuối cùng chiếm được bảo vật này.
Nhớ lại khoảnh khắc ấy, Lê Nhật không khỏi rùng mình, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong lòng dù đã trôi qua từ lâu. Quái thú cấp bậc Hạ Thần, một tồn tại khủng khiếp mà hắn chưa từng dám tưởng tượng sẽ phải đối mặt, lại xuất hiện ngay trước mắt, mang theo áp lực như cả bầu trời đè xuống. So với nó, Bạch Ngọc Sách chỉ như một con cọp giấy, chẳng đáng để nhắc tới.
Nếu không phải con quái thú ấy đã trọng thương nặng nề do trận tử chiến với một quái thú đồng cấp, Lê Nhật hoàn toàn không có cơ hội nào để ngư ông đắc lợi.
Hắn còn nhớ như in, toàn thân con quái thú được bao phủ bởi lớp vảy đen như thép nguội, mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển, còn đôi mắt đỏ rực như hai ngọn đuốc, tràn đầy sát khí và sự cuồng nộ. Ngay cả khi đã trọng thương, khí tức của nó vẫn mạnh mẽ đến mức khiến không gian xung quanh méo mó, như muốn xé toạc mọi thứ thành từng mảnh.
Lê Nhật khi ấy chỉ có thể nép mình trong một khe nứt nhỏ giữa những tàn tích đổ nát, không dám thở mạnh. Hắn chờ đợi, chờ đến khi hai con quái thú tự hủy hoại lẫn nhau. Nhưng kế hoạch cũng không hoàn toàn suôn sẻ. Con quái thú trọng thương ấy, dù đã thoi thóp, vẫn phát hiện ra hắn trong khoảnh khắc cuối cùng.
“Khốn kiếp!”
Lê Nhật khi đó đã mắng thầm, toàn thân căng cứng như dây đàn khi phải đối mặt với ánh nhìn rực lửa ấy. Dù biết quái thú không còn đủ sức mạnh để gây sát thương chí mạng, nhưng chỉ một cú vung tàn lực của nó cũng đủ để kết liễu hắn.
Cảm giác áp lực dồn dập từ trận chiến đó vẫn còn như in trong ký ức. Bản năng sinh tồn bùng phát, Lê Nhật liều lĩnh kích hoạt tất cả mọi khả năng mình có. Thậm chí cả thần thức của hắn đều vận dụng đến cực hạn, vừa né tránh vừa tìm cơ hội đào tẩu. Hắn như một con rắn, lặng lẽ luồn lách qua từng khe hở của cái chết, chờ đợi khoảnh khắc con quái thú kiệt sức hoàn toàn.
Nhưng sự đánh đổi đó của Lê Nhật hoàn toàn xứng đáng, đã mang lại cho hắn một Vô Trần Y, bảo vật vượt ngoài sự tưởng tượng của bất kỳ ai. Những kẻ từng nhìn thấy hắn sử dụng đều thầm thì trong sợ hãi, vì không một Hạ Thần nào, thậm chí cả những kẻ có năng lực cảm nhận mạnh mẽ nhất, có thể phát hiện ra hắn khi chiếc áo được kích hoạt. Nó như một tấm màn che phủ hoàn hảo, không chỉ ẩn thân mà còn tách rời hoàn toàn sự hiện diện của kẻ mặc nó khỏi thế giới này.
Lê Nhật khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chiếc áo, cảm nhận từng luồng lực lượng kỳ lạ lưu chuyển trong lớp vải.
“Lại đến lúc ngươi phát huy tác dụng rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như hơi thở, để rồi thân ảnh hoàn toàn biến mất trong cơn gió, như chưa từng tồn tại.
Phương hướng mà Lê Nhật nhắm đến chính là nơi không gian đang dao động mãnh liệt, từng đợt rung động lan ra như sóng gợn, vẽ nên những vòng tròn không đồng tâm trên nền trời âm u của Thiên Mạt Địa.
Dị tượng phát ra từ đó không chỉ gây ảnh hưởng đến thị giác, mà còn mang theo một mùi hương kỳ lạ, tựa như sự giao hòa giữa trăm loài hoa quý. Mùi hương ấy dường như không thuộc về thế giới này, nó mê hoặc, cuốn hút, thấm sâu vào từng hơi thở, khiến người ta ngây ngất, thậm chí có chút si mê.
Càng đến gần nguồn phát ra dị tượng, Lê Nhật càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trong cơ thể mình. Làn da hắn hơi nóng lên, các giác quan trở nên nhạy bén hơn, từng mạch máu trong cơ thể như được kích thích lưu thông nhanh hơn bình thường. Một cảm giác vừa thoải mái vừa đáng ngờ dâng trào, khiến hắn phải nhanh chóng ổn định thần trí để không bị mùi hương ấy chi phối.
“Quái lạ, mùi hương này… không giống những gì ta từng gặp trước đây. Nhưng có một thứ đã từng có dị tượng như thế… Ngũ Sắc Liên Hoa.”
Lê Nhật thì thầm, trí nhớ trở về thời điểm Ngũ Sắc Liên Hoa xuất thế tại Trái Đất. Thời điểm đó hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi hương của dị bảo, nhưng đám quái thú biến dị thì biểu hiện vô cùng kỳ lạ, không khác là mấy so với tình cảnh của hắn lúc này.
Lê Nhật cau mày, ánh mắt sắc bén quét nhanh qua khung cảnh trước mặt. Trong tâm trí, hắn thầm tính toán các khả năng. Dị tượng ở Thiên Mạt Địa vốn không phải hiếm, nhưng để phát ra mùi hương có thể ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể xác như thế này thì quả thật chưa từng thấy.
Hắn không dám chủ quan, vận dụng Thần Thức để dò xét, nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần thần thức tiến gần vùng trung tâm dao động, nó như bị một lực vô hình làm tán loạn, không thể tiếp cận được. Điều này càng khiến Lê Nhật thêm phần cảnh giác, đồng thời cũng kích thích sự tò mò của hắn.
Không gian xung quanh dần thay đổi khi hắn tiến sâu hơn. Những cồn cát vàng nhạt chuyển sang màu xám đậm, tựa như đã bị đốt cháy bởi một thứ gì đó cực nóng. Gió thổi mạnh hơn, mang theo từng luồng khí lạnh buốt xen lẫn với hơi nóng bất thường từ mặt đất.
Bên tai, tiếng gió dần bị lấn át bởi những âm thanh kỳ quái, tựa như tiếng hát của một ai đó vọng ra từ nơi xa xăm, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, giống như đang mời gọi kẻ lữ hành tiến vào cạm bẫy ngọt ngào của nó. Lê Nhật cười nhạt, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Ngọt ngào đến thế, chắc chắn không phải thứ gì dễ xơi.”
Hắn lẩm bẩm, siết chặt Vô Trần Y trên người để che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình, rồi bước đi cẩn thận hơn.
Những bước chân của hắn dần tiến đến vùng trung tâm dao động, nơi ánh sáng mờ ảo và những sắc màu lấp lánh đan xen nhau, tựa như một dải cầu vồng lạc lối giữa sa mạc.