Môn Thần - Chương 243
Bát Đại Thế Lực đã được Hỗn Mang Thần Quân căn dặn nghiêm khắc, rằng phải tránh xa các dị tượng khả nghi có liên quan đến chí bảo xuất thế. Điều này vô tình mở ra cơ hội cho Lê Nhật, khiến hắn có một phen bội thu đáng kinh ngạc. Chỉ trong vòng hơn một tháng, số bảo vật mà hắn thu thập được đã lên đến con số hàng trăm, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.
Dù vậy, con đường không hoàn toàn trống trải. Tiên Tộc và những kẻ ngoại đạo từ Thiên Mạt Địa vẫn tiếp tục lùng sục không ngừng. Những kẻ này không chịu bất kỳ ràng buộc nào từ Hỗn Mang Thần Quân, và trong sự hỗn loạn ấy, tranh đoạt xảy ra không ít lần.
Lê Nhật nhờ vào lợi thế vượt trội của Thần Thức, đã dành phần lớn bảo vật về tay mình. Nhưng mỗi chiến thắng đều để lại trên người hắn những dấu vết của sự khốc liệt, từ vết trầy xước trên áo giáp đến ánh mắt sắc lạnh như thép, chứng minh cho những cuộc đối đầu đầy cam go.
Giữa biển cát vàng trải dài bất tận, nơi nhiệt độ ban ngày có thể thiêu đốt mọi sinh vật, Lê Nhật tìm được một khoảng tàn tích cổ xưa để nghỉ ngơi. Dưới bóng râm đổ xuống từ những bức tường đá đổ nát, hắn nằm thoải mái, cảm giác thư thái hiếm hoi sau những ngày dài đầy căng thẳng. Trong tay hắn là một quả xanh mướt, vỏ ngoài bóng loáng như ngọc bích, từng luồng sinh mệnh lực tinh thuần lan tỏa qua từng thớ thịt quả.
Hắn chậm rãi đưa quả lên miệng, cắn một miếng lớn. Hương vị ngọt mát hòa quyện với chút vị chua dịu lan tỏa trong miệng, khiến Lê Nhật không khỏi nhắm mắt tận hưởng.
Sự thăng hoa của vị giác như xua tan đi tất cả những mệt mỏi tích tụ, từng luồng sinh mệnh lực nhẹ nhàng luồn lách qua kinh mạch. Hắn nhai nhóp nhép, vừa chậm rãi vừa thư thái, như thể đây là khoảnh khắc bình yên duy nhất mà hắn có thể giữ lấy trong một thế giới đầy hiểm nguy rình rập.
Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức liền truyền đến một lời phàn nàn:
“Lê Nhật, ngươi cũng bớt khoe mẻ đi. Sinh Mệnh Quả này là thứ ngươi có thể tùy tiện ăn tươi như vậy sao?”
Lê Nhật nhai nốt một ngụm lớn, liền cười trí trá bảo:
“Xích Hồn, ngươi muốn ăn không, ta còn rất nhiều đây.”
Một bàn tay hắn hờ hững phất ngang, một đống quả lung linh màu xanh ngọc bích hiện ra. Tạo thành cảm giác áp bức đối với Xích Hồn.
“Cái tên điên nhà ngươi… mỗi Sinh Mệnh Quả đó không thua gì một Nguyên Tín Viêm đâu. Mỗi quả đều có thể duy trì thêm hàng triệu năm tuổi thọ đó.” Xích Hồn tức điên lớn tiếng quát, bộ dạng tiếc của không giấu diếm. “Ngươi phá của vừa thôi.”
“À, ta quên mất. Ngươi không ăn được các loại quả.” Lê Nhật cười bảo, vẻ mặt châm chọc hiện rõ. “Thì ra là ăn không được, nên mới tức tối như vậy. Tiếc là ngoại trừ thứ quả này ra, ta không có thứ gì cho ngươi ăn được.”
“Ăn ăn ăn…” Xích Hồn lại tức giận nói, lại chỉ về hướng Nhất Nguyên ở xa. “Ngươi thì ăn Sinh Mệnh Quả, tên khốn đó thì hấp thụ Hồn Thạch. Chỉ trong vài ngày, các ngươi đã tiêu hết tài sản của hơn ngàn tên Môn Thần khác cộng lại. Không không, thậm chí là còn xấp xỉ bằng một thế lực dưới trướng Bát Đại Thế Lực rồi.”
“À ra là vậy.” Lê Nhật vẫn như không hề hay biết gì mà nói, hắn nhúng vai tỏ ra bình thản. “Xích Hồn ơi là Xích Hồn. Chẳng phải ngươi đang ghen tị với Nhất Nguyên sao? Nếu ngươi còn có thể hấp thụ thêm Hồn Thạch, thì đã không tức giận như vậy.”
Lê Nhật nói ra những lời này như một mũi dao đâm thẳng vào tim Xích Hồn, khiến hắn không kìm được, quằn quại ôm lấy đầu. Quả thật, sau khi hấp thụ hai khối Hồn Thạch, Xích Hồn đã đạt đến ngưỡng bão hòa, cơ thể hắn không thể tiếp nhận thêm nữa. Hắn như một chiếc bình đầy nước, nếu không có một cú đột phá vào Hồn Tông Đỉnh Phong, mọi sự hấp thu sau đó đều trở thành vô nghĩa.
Nhưng, đột phá sao dễ dàng vậy? Xích Hồn là một tồn tại đã trải qua vô vàn năm tháng, từng đón nhận biết bao cơ duyên, nhưng cho đến nay, hắn vẫn chưa thể tìm ra Xích Tâm. Và không có Xích Tâm, hắn mãi mãi bị kẹt lại ở Hồn Tông Hậu Kỳ, không thể tiến xa hơn.
Nhìn Lê Nhật và Nhất Nguyên thay nhau ngấu nghiến những khối Hồn Thạch rồi đến Sinh Mệnh Quả, một cảm giác đau đớn như xé nát lòng hắn dâng lên. Lòng ghen tị và tuyệt vọng đan xen, khiến hắn cảm thấy như bị đẩy vào một góc tối tăm mà không thể thoát ra.
Xích Tâm, nếu có thể sở hữu nó, hắn cũng sẽ lại tiếp tục phát triển, thu nạp sức mạnh vô biên. Nhưng giờ đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác được nuôi dưỡng, trong khi mình vẫn mãi giậm chân tại chỗ. Sự khát khao ấy cứ như mỡ treo mà mèo nhịn, khiến hắn không thể không trầm tư trong nỗi day dứt.
“Được rồi, được rồi.” Lê Nhật dửng dưng bảo, thu lại đống Sinh Mệnh Quả trước mặt. “Bất quá lần sau, chúng ta có ăn thì sẽ lánh mặt ngươi mà ăn. Được rồi chứ?”
Xích Hồn một vẻ nộ khí xung thiên hét lớn:
“Lê Nhật chết tiệt!”
Xong rồi hắn giận dỗi mà biến mất, chẳng biết đã chui rúc ở góc nào trong Thế Giới Ý Thức của Lê Nhật để trút nỗi uất hận.
Lúc này tại Thiên Vương Đình, dưới ánh hào quang của đại điện, tổ đội do Yara dẫn đầu đang bái kiến ba vị Đại Thiên Sứ. Vẻ mặt của Elysia vui vẻ và hòa nhã nói:
“Đứng lên đi Yara. Con không làm chúng ta thất vọng. Không ngờ, thật sự là một Hà Linh, lại còn là Phiêu Diêu Hà Linh tưởng như đã tuyệt chủng từ rất lâu.”
Yara mỉm cười đứng dậy, một bộ dạng cung kính và thướt tha giữ nguyên, cười tươi thưa:
“Là nhờ hồng phúc của ba vị Đại Thiên Sứ. Phúc đức của Thiên Vương Đình dồi dào, nên mới sản sinh ra một Phiêu Diêu Hà Linh quý hiếm trong lãnh thổ của chúng ta.”
Thỏ Đẫm Máu và vợ chồng Veylon đứng phía sau, không hẹn mà cùng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến họ không khỏi nổi da gà. Những lời lẽ thốt ra từ Thiên Vương Đình, như thường lệ, luôn tràn ngập sự hoa mỹ.
Với những kẻ quen sống thô lỗ, đơn giản như Thỏ Đẫm Máu, sự hoa mỹ ấy giống như một chiếc áo quá xa hoa, không vừa vặn và khó chịu vô cùng. Hắn khẽ nhăn mặt, ánh mắt bất giác đảo qua Veylon và Eonara.
Hai người kia, dù giữ được vẻ mặt điềm tĩnh hơn, nhưng bàn tay khẽ siết chặt cũng không giấu được sự lúng túng trước sự uy nghiêm và cầu kỳ của những ngôn từ kia.
Dominicus như nhìn thấu biểu hiện của Thỏ Đẫm Máu, liền nói:
“Cuồng Huyết Ngọc Thố, lần này các ngươi đúng là đã lập đại công. Nói ta nghe, các ngươi muốn chúng ta tưởng thưởng như thế nào?”
Tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Thỏ Đẫm Máu, hắn cũng không ngần ngại mà nói nhanh:
“Ke ke! Đại Thiên Sứ Dominicus đã nói như vậy thì ta sao dám không thẳng thắn mà xin. Ta chẳng cần gì cả, chỉ mong Thiên Vương Đình mở rộng tìm kiếm. Tìm đại ca ta về, chỉ cần hắn an toàn, đối với ta chính là tưởng thưởng lớn nhất.”
Phút chốc toàn trường im lặng, nét mặt vợ chồng Veylon rõ ràng hiện lên một sự lo lắng. Trong khi Yara thì lại vô cùng chờ mong hướng ánh nhìn về phía Dominicus, lời của Thỏ Đẫm Máu chính là tâm tư của cô ta.
Tuy nhiên, Đại Thiên Sứ Seraphion thì không nghĩ vậy, liền bằng chất giọng như chuông đồng mà nói:
“Các ngươi không cần ngoan cố, thỉnh cầu một điều không thể thực hiện. Lê Nhật đã biến mất, Thiên Mạt Địa hiện tại không ai là không biết. Thật sự, đến cả chúng ta cũng không có cách nào tìm được hắn.”
Thỏ Đẫm Máu ánh mắt vẫn hiện lên sự cố chấp cùng cực, nói:
“Đại Thiên Sứ, ngài đã trao Tỏa Tâm Giáp cho đại ca ta. Không phải chỉ cần căn cứ vào tín hiệu của bộ giáp này, liền có thể tìm được hay sao?”
Ba Đại Thiên Sứ nhìn nhau, nhất thời cùng lắc đầu. Dominicus lên tiếng nói:
“Cuồng Huyết Ngọc Thố, ngươi nên bình tĩnh. Quả thật trên lý thuyết điều đó là đúng, tuy nhiên, thực tế tín hiệu của Tỏa Tâm Giáp cũng đã biến mất cùng với đại ca của ngươi.”
Thỏ Đẫm Máu bàn tay nắm chặt, vẻ tiếc hận lại càng thêm sâu sắc. Nhận thấy điều này, Veylon nắm lấy vai hắn, khẽ vỗ mấy cái ý bảo không nên xúc động. Eonara nhân lấy cơ hội, liền thưa:
“Kính thưa ba Đại Thiên Sứ. Tên tiểu đệ này của Lê Nhật chỉ là nhất thời lo lắng cho đại ca hắn. Vì vậy lời lẽ có phần không đúng. Ta xin thay mặt hắn cùng với Veylon, chỉ xin một phần thưởng xứng đáng khác.”
Elysia nhìn Eonara hoàn toàn bằng sự cảm thông, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta không trách hắn. Ngươi nói xem, Phiêu Diêu Hà Linh này cực kỳ quý hiếm. Nếu nuôi dưỡng tốt, sau này chính là trợ lực to lớn cho Thiên Vương Đình. Ta tạm thời còn chưa nghĩ ra, phần thưởng nào mới là xứng đáng với các ngươi.”
Veylon nãy giờ im lặng, liền bắt lấy thời cơ mà nói:
“Vị diện của chúng ta từ lâu đã bị khinh miệt bởi vì là Khuyết Dực. Chỉ xin ba Đại Thiên Sứ thương tình, ban cho chúng ta đặc cách. Con cháu Khuyết Dực đều có thể tiến thăng Thiên Vương Đình. Từ đó được đãi ngộ tương đương các Thiên Sứ khác.”
Ba Đại Thiên Sứ phút chốc nhìn nhau, sau một hồi suy tính, cuối cùng Seraphion lên tiếng:
“Veylon, Eonara. Các ngươi chính là những người nổi bật của Khuyết Dực Tộc, thực lực của các ngươi vượt trội rất xa với đồng tộc. Chúng ta mới có thể đặc cách cho vợ chồng ngươi. Vì vậy, thỉnh cầu này rất khó để chấp nhận.”
Veylon nhìn Eonara mỉm cười, hắn liền hướng ba Đại Thiên Sứ tiếp tục trình bày:
“Cảm tạ ba Đại Thiên Sứ đã thành toàn. Chúng ta sẽ không vì công trạng mà quá phận. Các ngài đã nói như thế, chính là con cháu trong tộc, một khi chứng tỏ được năng lực đều có thể xếp vào hàng ngũ các Thiên Sứ. Ngang hàng mà đối đãi, đúng chứ?”
Ba Đại Thiên Sứ nhìn nhau, ánh mắt đầy hiểu ý, họ mỉm cười nhưng không lên tiếng, cũng không từ chối. Vợ chồng Veylon hiểu rõ ẩn ý bên trong, liền lùi lại một bước, cảm nhận được sự thoải mái, tận hưởng thành quả mà mình đã vất vả đạt được.
Tình trạng như của Khuyết Dực Tộc không phải là hiếm gặp, vì các Môn Thần thường là những tồn tại vượt trội trong chủng loài hoặc vị diện của mình. Thực lực của họ vượt xa những đồng loại khác, khiến cho mong muốn giúp đỡ đồng tộc vươn lên không phải là điều gì quá xa vời. Đây là một khát khao tự nhiên và hợp lý, đặc biệt là khi họ nhìn thấy rõ ràng cơ hội lớn lao trước mắt.
Có thể nói, đây chính là lý tưởng, là sứ mệnh của mỗi Môn Thần như Veylon và Eonara. Nếu Lê Nhật có mặt lúc này, khẳng định hắn cũng sẽ cầu xin điều này.
Chỉ cần Thiên Vương Đình đồng ý, tộc nhân của Khuyết Dực Tộc chỉ cần có đủ thực lực, thì con đường phát triển sẽ rộng mở. Mỗi cá nhân mạnh mẽ hơn sẽ là một lá chắn, bảo vệ cho tộc mình trước những sóng gió bất ngờ của đa vị diện rộng lớn như vô tận. Điều này không chỉ mang đến hy vọng mà còn mở ra một tương lai vững chắc hơn cho toàn bộ tộc.
Veylon và Eonara nhìn nhau, không giấu nổi cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cảm giác như thể họ vừa mở ra một cánh cửa dẫn đường cho tộc nhân tiếp tục tồn tại và phát triển trong thế giới khắc nghiệt này.
Đó là một điều gì đó vô cùng lớn lao và thiêng liêng, khiến trái tim họ không khỏi nghẹn ngào. Hai dòng lệ nóng bất giác lăn dài trên khuôn mặt, mang theo niềm hân hoan, niềm vui sướng không nói thành lời, cùng với nỗi niềm khát khao bấy lâu nay.