Môn Thần - Chương 214
Ý niệm của Lê Nhật vừa động, Chìa Khóa lập tức xuất hiện trong tay hắn. Không còn là một vật dụng cổ kính như xưa, sau thời gian dài kết hợp cùng Hồn Anh, giờ đây, Chìa Khóa mang theo một hơi thở vô cùng gần gũi, như thể nó đã trở thành một phần của chính hắn.
Lê Nhật lại gọi ra hai Chìa Khóa khác, nhìn thấy rõ ràng sự khác biệt. Của hắn đã được Hồn Lực bao phủ, mặc dù chỉ như một lớp mạ bên ngoài nhưng cũng đã khác hoàn toàn với màu bạc lấp lánh của hai chiếc kia.
Lê Nhật quan sát một lúc rồi tự thì thầm:
“Chìa Khóa này thật sự kỳ lạ, tồn tại nào lại có thể tạo ra một thứ có thể đi xuyên qua các không gian? Mà thôi, đây cũng không phải lúc truy vấn những vấn đề không thể kiểm soát.”
Kể từ khi Chìa Khóa được triệu hồi, Lê Nhật không cần phải làm nhiều, chỉ cần vận dụng một chút Hồn Lực, nó đã ngay lập tức phát ra một luồng khí ấm áp, kết hợp với các sợi hồn ti nhỏ bé tỏa ra tua tủa.
Những hồn ti này mang theo Hồn Lực của Lê Nhật, được dẫn dắt bằng Lạc Hồn Thức để dò tìm và xác định vị trí một cách chính xác. Cảm giác này giống như những tia sáng nhỏ bé đang dò dẫm trong bóng tối, mở đường dẫn lối cho hắn.
Chìa Khóa tiếp cận vòng xoáy đen đang xoay tít trong không gian, hồn ti nối tiếp nhau chui vào bên trong, thẩm thấu qua những lớp không gian mờ ảo.
Một cỗ huyết khí nồng nặc đột nhiên dâng lên, mạnh mẽ lan tỏa như sóng vỗ, tựa như khi Lê Nhật chịu ảnh hưởng từ huyết khí kỳ lạ trong Huyết Tinh, nhưng lần này, cảm giác đó gấp nhiều lần sự cuồng loạn trước đây.
Hắn cảm nhận được một sức mạnh đang bùng nổ, có vẻ như một luồng khí dày đặc, chứa đựng sự cuồng bạo, đè nén lên từng tế bào trong cơ thể.
Cảm giác ấy như những cơn sóng dồn dập vào linh hồn, khiến Lê Nhật phải giữ vững thần trí, một cảm giác chấn động sâu sắc. Hắn không ngừng củng cố tinh thần, sử dụng Lạc Hồn Thức để gia cố thành trì tâm trí.
Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra một lỗ sâu vị diện.
Tương tự như những lỗ sâu trong vũ trụ, một khi đi qua, đầu bên kia sẽ nối liền với một không gian khác.
Nhưng lỗ sâu vị diện lại mang một bản chất cao cấp hơn. Nó không chỉ đơn giản là một khe hở không gian mà còn là một cánh cửa giữa các thế giới, nơi chỉ cần để lại một Hồn Ấn, với đủ Hồn Lực mạnh mẽ, các Môn Thần có thể thông qua Chìa Khóa, trực tiếp bước vào mà không cần phải đi qua những tầng không gian phức tạp.
Để bước qua một lỗ sâu vị diện, số lượng Hồn Lực mà Chìa Khóa cần tiêu tốn là vô cùng khổng lồ, lớn đến mức có thể khiến bất kỳ linh hồn nào bị kiệt quệ.
Hồn ti dệt thành những hoa văn phức tạp, tựa như mạch máu sống động quấn lấy lỗ sâu vị diện, từng đường nét kỳ ảo lan tỏa khắp bề mặt đen tối.
Dần dần, màu đen hắc ám bị thay thế bởi một sắc bàng bạc rực rỡ, tựa như ánh sáng đêm trăng phản chiếu trên làn nước tĩnh lặng. Quá trình này diễn ra không nhanh, đòi hỏi sự tập trung cao độ của Lê Nhật, kéo dài đến mấy ngày mới triệt để hoàn thành.
Hồn Anh trong hình dạng một đứa trẻ tinh nghịch, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt nó lóe lên một tia trào phúng, tựa như đang tự hào với chính mình.
Khi công việc hoàn tất, Hồn Anh ôm lấy Chìa Khóa, như thể một món bảo vật quý giá, và trở lại trạng thái diễn luyện Súc Địa Thành Thốn theo mệnh lệnh từ trước của Lê Nhật.
Hình ảnh này, một phiên bản nhỏ bé của chính bản thân mình đang ôm chặt Chìa Khóa, nhắm mắt suy tư trong không gian của Thế Giới Ý Thức, khiến Lê Nhật không khỏi bật cười khẽ. Đó là một khoảnh khắc vừa thú vị, vừa lạ lùng khi nhìn thấy “chính mình” trong một hình hài khác.
Không để lỗ sâu vị diện lộ ra bất kỳ dấu vết nào, hắn cẩn thận sử dụng Lạc Hồn Thức để tạo nên một lớp ngụy trang hoàn mỹ. Bất kỳ ai dù có cẩn thận dò tìm cũng khó lòng phát hiện nơi đây ẩn giấu một cánh cổng dẫn đến vị diện khác.
Tuy nhiên, khi vừa hoàn thành lớp ngụy trang, những rung động dữ dội bất ngờ truyền đến từ bên ngoài. Một làn sóng năng lượng mạnh mẽ tràn qua, tựa như lời hiệu triệu gấp gáp của trận pháp.
“Chết tiệt, thời gian đã đến. Không kịp rồi, đành tạm thời bỏ qua vậy.”
Lê Nhật nghiến răng lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự bất mãn khi chưa kịp kiểm tra kỹ càng lỗ sâu.
Không chút chần chừ, hắn lao mình xuống dòng nước đen kịt, rời khỏi hang động kỳ bí để nhanh chóng trở lại bề mặt.
Khi ngoi lên khỏi Hắc Huyết Hồ, cảnh tượng trước mắt khiến hắn rúng động. Bầu trời đỏ sẫm đặc trưng đang bị khuấy động bởi những luồng sáng chói lóa phát ra từ phương xa, rõ ràng đó chính là nơi trận pháp đang khởi động.
Gió lớn thét gào, mang theo cảm giác của một trận chiến sắp bùng nổ. Không gian rền vang âm thanh hỗn loạn của giao tranh, từ đằng xa có thể thấy ánh sáng của vũ khí va chạm lóe lên trong bóng tối.
Lê Nhật không dám chậm trễ. Với toàn bộ sức lực, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn, thân ảnh biến thành một vệt sáng lao đi tựa ma đuổi. Tiếng không gian vỡ nát và cả nội tạng của hắn bị tổn thương đồng thời phát ra lốp bốp như bong bóng phát nổ.
Trận pháp phía trước càng ngày càng rực rỡ, báo hiệu thời khắc sinh tử đang cận kề.
“Đại ca ta đâu? Lũ khốn kiếp bọn ngươi đã làm gì hắn?”
Tiếng gầm đầy căm phẫn của Thỏ Đẫm Máu vang vọng, át cả tiếng gió thét gào và âm thanh rền vang của trận pháp. Trong tay hắn, cây búa khổng lồ vung lên không ngừng, liên tục giáng những đòn sấm sét xuống màn hào quang trận pháp, tạo ra từng đợt chấn động mạnh mẽ, nhưng chẳng thể làm suy chuyển được chút nào.
“Cuồng Huyết Ngọc Thố, đại ca của ngươi đã chết dưới đáy Hắc Huyết Hồ rồi.” Một trong những Môn Thần đứng bên trong trận pháp cười khẩy, giọng nói mang theo sự mỉa mai cay độc. “Ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần mà ở lại đây thêm vài tỷ năm đi. Ai mà biết được Vị Diện Chi Chiến lần sau sẽ mở ra vào lúc nào? Có thể là một tỷ năm… hoặc vài tỷ năm nữa. Ha ha ha!”
Những tiếng cười lớn của bọn Môn Thần như kim châm vào tai Thỏ Đẫm Máu. Gân xanh trên trán hắn giật giật, nổi cộm dưới lớp lông, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát ý mà nguyền rủa:
“Đám khốn kiếp các ngươi, ta nhất định sẽ nghiền nát hết lũ các ngươi!”
Hắn vận dụng Thần Lực đến cực hạn, mỗi đòn búa đều mang theo uy lực hủy diệt, đến mức không gian xung quanh cũng bị chấn động. Nhưng trận pháp vẫn vững như bàn thạch, tỏa ra ánh sáng chói lòa, tựa như một tường thành không thể phá vỡ.
Khi chiến búa chuẩn bị giáng xuống một lần nữa, đột nhiên có một bàn tay vững chắc đỡ lấy cánh tay đang nổi gân cuồn cuộn của Thỏ Đẫm Máu. Hắn giật mình quay lại, đôi mắt điên cuồng lập tức biến thành kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển thành mừng rỡ.
“Đại ca… Thật sự là người sao?”
Trước mặt hắn là Lê Nhật, toàn thân ướt đẫm cả máu và mồ hôi, nhưng ánh mắt sắc bén và nụ cười nhẹ nhàng trên môi khiến Thỏ Đẫm Máu không chút nghi ngờ.
“Không là ta thì còn là ai?” Lê Nhật đáp lời, giọng điệu có chút gắng sức nhưng quyết đoán. “Bám chắc vào ta, sử dụng Thần Lực bảo vệ toàn bộ cơ thể.”
“Đại ca, người định làm gì?” Thỏ Đẫm Máu bối rối hỏi, nhưng theo bản năng, hắn vẫn làm theo lời dặn.
Lê Nhật không trả lời. Ánh mắt hắn dừng lại trên trận pháp, cười như không cười nhìn những gương mặt quen thuộc trong nhóm Môn Thần kia. Những kẻ đã ép hắn đào tẩu xuống đáy Hắc Huyết Hồ.
Những tiếng cười mỉa mai của chúng lại vang lên, kèm theo lời châm biếm:
“Tiểu tử, ngươi không chết sao? Chết tiệt! Thống Soái sẽ không vui đâu.”
“Nhưng dù sao thì cũng đã muộn rồi. Trận pháp một khi khởi động sẽ không có ngoại lệ…”
Không đợi chúng nói hết, Lê Nhật bước ra một bước. Súc Địa Thành Thốn được kích hoạt. Khoảng cách vốn dĩ không thể vượt qua trong nháy mắt bị rút ngắn, không gian vặn vẹo đến mức trận pháp rung chuyển dữ dội. Những tiếng rạn nứt sắc bén vang lên, tựa như không thể chịu nổi sức ép từ không gian lực lượng của Hỗn Mang Chi Địa.
Thân ảnh của Lê Nhật và Thỏ Đẫm Máu xuyên qua không gian. Nhưng cái giá phải trả của hành động này không hề nhỏ. Lực bài xích từ không gian ép chặt lấy cơ thể cả hai. Từng tiếng nổ đanh thép vang lên từ bên trong, máu thịt và xương của Lê Nhật liên tục bị nghiền nát. Hắn cắn chặt răng, không để phát ra bất kỳ tiếng rên nào.
Thỏ Đẫm Máu dù đã vận dụng toàn bộ Thần Lực để gia cố, cũng không khỏi bật ra một tiếng gầm đau đớn. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ chặt lấy Lê Nhật, đôi mắt đầy lo lắng nhìn hắn.
Cuối cùng, khi cả hai vượt qua được lực cản kinh khủng, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên từ trận pháp. Tất cả mọi thứ, kể cả Lê Nhật và Thỏ Đẫm Máu, đều bị cuốn vào vòng xoáy dữ dội.
Trận pháp phát động với uy lực cuồng bạo, nhưng rõ ràng không còn giữ được sự hoàn chỉnh ban đầu. Việc Lê Nhật cưỡng ép Súc Địa Thành Thốn, kéo gần không gian, đã gây ra sự hỗn loạn nghiêm trọng.
Lực hút không đồng nhất khiến không gian bên trong trận pháp trở nên như một dòng xoáy hỗn mang, lực lượng thiên địa tại Hỗn Mang Chi Địa không phải là thứ Thần Lực có thể chống đỡ.
Những tiếng nổ lớn, ánh sáng chớp lòe và âm thanh rít gào của không gian vặn xoắn vang lên liên tiếp.
Mười mấy Môn Thần, dù mang danh là những cường giả hàng đầu, cũng không chịu nổi sự điên cuồng của trận pháp.
Khí thế oai phong của bọn chúng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là thân hình lảo đảo, ngã rạp xuống mặt đất. Kẻ thì ôm đầu, kẻ thì máu mũi phun ra thành dòng, bộ dáng thê thảm không chịu nổi.
Khi ánh sáng trận pháp cuối cùng dịu đi, bên trong hoàn toàn là một cảnh tượng hỗn loạn. Những Môn Thần nằm la liệt khắp nơi, rên rỉ như những kẻ phàm nhân vừa bị ném vào giữa một cơn bão hủy diệt. Khí thế cao ngạo khi nãy của chúng đã sụp đổ hoàn toàn.