Môn Thần - Chương 211
Dưới đáy Hắc Huyết Hồ, không chỉ nước lạnh thấu xương mà còn mang một thứ độc tố kịch liệt, như thể nó có thể thẩm thấu vào linh hồn. Loại độc tố này không chỉ ăn mòn thể xác mà còn đe dọa cả Thần Lực, khiến bất cứ ai phải đối mặt với nó đều có thể rơi vào tình trạng suy yếu dần dần.
Trong lòng hồ tối tăm, ảo giác xuất hiện liên tục. Những bóng ma mờ ảo xoay quanh Lê Nhật, từng bước, từng bước như muốn hút cạn Hồn Lực của hắn, kéo dài cảm giác mất mát vô tận. Dù thế, hắn chỉ khẽ nhếch mép, cười khẩy một tiếng.
Tử Linh Ca sau ba thế kỷ còn không thể làm hắn suy suyển, nói chi đến những thứ ảo ảnh này. Những thứ này cũng chỉ là sự quấy rối vô nghĩa.
Lê Nhật đứng im dưới độ sâu không thể đoán trước, ước chừng đã vượt qua ngưỡng mấy nghìn mét. Không gian dưới đáy hồ như một thế giới khác biệt, khiến cho mọi năng lực dò xét của tám gã Môn Thần trên mặt hồ đều trở nên vô dụng.
Thậm chí đã qua hai ngày, Lê Nhật vẫn không di chuyển, không chút vội vã. Đứng yên ở đó, hắn không có ý định ngoi lên mặt hồ. Thay vào đó, hắn chọn cách sử dụng thời gian để khôi phục sức lực.
Bàn tay của Lê Nhật khẽ vung lên, ba viên Huyết Tinh chợt xuất hiện trước mặt, sáng lấp lánh trong không gian tối tăm, phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ.
Một luồng Hồn Lực mạnh mẽ bao phủ lấy ba viên Huyết Tinh, nhấn chìm chúng trong sức ép khổng lồ. Chỉ một giây sau, lớp thủy tinh bên ngoài của chúng bị bóp nát, và dòng Thần Lực, Hồn Lực mạnh mẽ bắt đầu bùng phát, tuôn ra như thủy triều, nuốt chửng mọi thứ trong tầm với.
“Ngươi định làm gì?” Một ý niệm hốt hoảng truyền đến từ Xích Hồn.
Lê Nhật chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt lướt qua những viên Huyết Tinh đang nổ tung trước mặt.
“Còn làm gì nữa? Hừm, nơi này có thứ gì có thể khôi phục Hồn Lực sao?” Giọng hắn vang lên như ra lệnh, kiên quyết và lạnh lùng. “Xích Hồn, ngươi cũng nên tranh thủ cơ hội này để bồi bổ lại Hồn Lực đi. Trong tình cảnh này, không thể nghĩ xa xôi nữa đâu.”
Xích Hồn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo chỉ thị của Lê Nhật. Sau cuộc chiến với Nhân Diện Hầu, hắn đã hao tổn gần như toàn bộ Hồn Lực, cảm giác kiệt quệ, như thể không còn gì để bám víu.
Lê Nhật hấp thụ Huyết Tinh không phải là điều Xích Hồn chưa từng nghĩ đến, nhưng việc cắn nuốt ba viên Huyết Tinh cùng lúc là điều chưa từng có tiền lệ, đặc biệt là với một phàm nhân như hắn.
Khi Huyết Tinh vỡ vụn, một thứ lực lượng hỗn tạp tràn ra. Lê Nhật nhận ra ngay rằng thứ năng lượng này không hề tinh thuần như hắn đã nghĩ.
Nó không chỉ chứa đựng huyết khí mà còn pha tạp sự cuồng loạn, như thể mỗi phân tử trong đó đều đang kêu gào đòi xé toạc tâm trí hắn. Lực hút cuồng bạo khiến huyết khí trong cơ thể hắn sôi sùng sục, như có lửa đang cháy trong huyết mạch.
Tuy nhiên, Lê Nhật và Xích Hồn đều là những kẻ lão luyện, đã qua vô vàn trận chiến khắc nghiệt, đều có khả năng giữ vững tâm trí và không để cho sự cuồng loạn này chiếm lĩnh.
Chỉ một lúc, cả hai đã bắt đầu chiến thắng sự quấy nhiễu từ tạp chất này. Hồn Anh của Lê Nhật tách rời và cắt bỏ sự hỗn loạn bên trong, đồng thời tích tụ lại, hình thành một viên cầu nhỏ đen đặc, giống như viên bi.
Ba viên bi đen đặc đó được Lê Nhật thu lấy, số Hồn Lực được tách ra phân chia cho cả hai, một nửa cho hắn, một nửa cho Xích Hồn.
Lê Nhật thử dùng Hồn Lực để tích súc Thần Lực, nhưng không thành công. Dường như có một sự bài xích mạnh mẽ giữa hai lực lượng này.
Nếu không có thứ tạp chất đen đặc kia, hắn không thể kết nối hay lưu trữ Thần Lực. Cuối cùng, Lê Nhật đành phải ngậm ngùi, để cho lượng Thần Lực khổng lồ này tan ra trong làn nước đen, trôi dạt và hòa tan mà không thể giữ lại.
Tuy nhiên, quá trình hấp thụ Hồn Lực của Lê Nhật và Xích Hồn không gặp trở ngại lớn, bởi vì bản chất của Hồn Lực trong Huyết Tinh không mạnh mẽ hơn loại Hồn Lực mà cả hai sở hữu.
Ba ngày sau, Lê Nhật mở mắt, cảm nhận thấy Hồn Lực trong người dồi dào trở lại. Tuy nhiên, mặc dù có thể bổ sung Hồn Lực cho Long Phiến, nhưng Hồn Lực mới này không thể sánh bằng Long Hồn Lực trước đây. Vì thế, uy lực của nó giảm đi quá nửa.
Điều này khiến Lê Nhật thật sự lo lắng, Long Phiến chính là bảo vật bảo mệnh của hắn. Nhưng không thể làm gì hơn được, ngoại trừ Băng Phách Long Vương, có lẽ không còn ai có thể khiến Long Phiến này trở lại lúc toàn thịnh.
Khi Lê Nhật chuẩn bị thoát khỏi đáy Hắc Huyết Hồ, một cơn sóng uy áp khổng lồ bất ngờ ập đến, khiến tim hắn đập loạn nhịp. Cảm giác này khiến Xích Hồn cũng phải kêu lên một tiếng thanh minh, rồi sợ hãi, cả hai đều rùng mình, như thể linh hồn muốn thoát ra khỏi thân thể ngay lập tức.
Nhưng đã muộn. Lê Nhật cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng lại, không khác gì lúc hắn bị ép vào Hỗn Mang Chi Địa. Sức mạnh khủng khiếp này không cho phép hắn phản kháng, chỉ có thể bất lực bị lôi kéo đi, xuyên qua làn nước đen đặc, như thể bị cuốn vào một thế giới khác.
Sức kéo ngày càng mạnh, đến khi Lê Nhật lấy lại được ý thức, hắn nhận ra mình đã đứng trước một cánh cửa khổng lồ. Cánh cửa này mang hơi thở cổ kính, dường như đã tồn tại qua vô vàn năm tháng, không thể đếm nổi.
Cánh cửa khổng lồ trước mắt được chế tác từ một loại đá đen bóng loáng, bề mặt của nó không có bất kỳ vết nứt hay mài mòn nào.
Những hoa văn cổ xưa được chạm khắc tinh xảo trên bề mặt cánh cửa, uốn lượn như những dòng sông xoáy, hòa quyện giữa các hình dạng huyền bí và những biểu tượng không rõ nguồn gốc.
Càng nhìn lâu vào cánh cửa này càng khiến Lê Nhật cảm nhận rõ ràng uy áp khổng lồ. Một cảm giác lạnh lẽo và uy nghiêm bao trùm, khiến hắn phải dừng lại, cúi đầu nhắm mắt.
Nhưng dù vậy, cánh cửa ấy như xuyên vào tận sâu trong tâm trí hắn, khiến mỗi suy nghĩ về nó như một đám mây nặng trĩu, đè nặng lên Hồn Anh. Cảm giác như muôn vàn tảng đá lớn đang dồn lên lồng ngực, làm cho hơi thở của hắn trở nên nặng nề, khó khăn.
“Phàm nhân, ngươi là ai, lại có thể chống lại cám dỗ của Hư Không Chi Môn?”
Giọng nói già nua vang lên, như thể được đúc kết từ ngàn năm, dội về trong không gian vắng lặng. Âm thanh ấy như một cơn gió lạnh thổi qua, xua tan toàn bộ sự nặng nề đang bủa vây tâm trí Lê Nhật.
Hắn vẫn còn choáng váng, đầu óc xây xẩm sau cú kéo đầy hãi hùng và sự áp bức mãnh liệt từ cánh cửa cổ quái. Mọi thứ như chìm vào một màn sương mù dày đặc, chỉ có thể thều thào vài lời:
“Xin hỏi ngài là ai, ta chỉ là một kẻ phàm nhân lạc lối bị kéo đến đây thôi.”
“Ta là ai sao? Ta là kẻ đã canh giữ Hư Không Chi Môn này suốt vô vàn năm tháng.” Giọng nói già nua lại vang lên, lần này mang theo một sự tự mãn, như thể tất cả sự tồn tại đều là nhờ lão. “Nếu không có ta, cánh cửa này sẽ hút lấy tất cả, nuốt chửng mọi thứ, biến tất cả thành một con số không to tướng, không còn một dấu vết nào.”
“Thưa ngài…”
Lê Nhật ráng sức đứng dậy, nhưng thân thể và Hồn Anh đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng từ cú kéo trước đó, khiến hắn không thể đứng vững hoàn toàn.
Cảm giác kiệt sức và hoang mang khiến hắn phải kiên trì, cất tiếng nói:
“Ta không có ý xâm phạm nơi này. Xin ngài, có thể cho phép ta rời đi không?”
Lê Nhật cố gắng không nghĩ đến hình ảnh của cánh cửa ấy, nhưng tâm trí hắn không ngừng bị kéo về, từng mảng ký ức về nó cứ quấy nhiễu, khiến đầu óc hắn như bị xoay vần. Dường như chỉ cần một khoảnh khắc sao lãng, sự áp lực và khủng hoảng sẽ tràn đến, làm hắn không thể giữ vững được bình tĩnh.
Trong lúc đó, một bóng người bình phàm trong áo choàng vải đơn sơ, phủ lên một lớp giáp kim loại rỉ sét, bước đến với dáng vẻ kỳ dị. Lão ta cầm trên tay một quyển sách cổ, bìa sách in một biểu tượng cánh cửa kỳ dị, đen tối.
Khi lão đứng chắn giữa Lê Nhật và Hư Không Chi Môn, cảm giác đau đớn như được xoa dịu, nỗi thống khổ trong tâm trí hắn dần tan biến, mặc dù vẫn còn chút gì đó lưu lại, khó mà xua tan hoàn toàn.
Ánh mắt của lão sáng, trong suốt như pha lê, không một động tác dư thừa. Chỉ cần liếc nhìn một cái, lão như thấy rõ hết thảy mọi ngóc ngách của tâm hồn Lê Nhật, mang đến cảm giác vừa tôn nghiêm vừa áp đảo.
Giọng nói của lão nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy sự thống trị tuyệt đối:
“Phàm nhân, không ngờ linh hồn của ngươi đã hóa hình. Ngươi là Lê Nhật à? Hừ, lại còn có cả Sát Thần Khí hóa hình và cả Chìa Khóa. Trên người ngươi thật nhiều bí mật.”
Lời vừa thốt ra, Hồn Anh trong Thế Giới Ý Thức của Lê Nhật bỗng dưng run rẩy như thể bị lão ta nhìn thấy rõ. Xích Hồn bên trong hắn cũng như bị đóng băng, không dám có hành động hay lộ diện. Tất cả sự kiên cường của hắn đều như bị thách thức.
Lê Nhật sợ hãi, gượng cắn răng đáp:
“Thưa ngài, chỉ qua một cái nhìn, mọi thứ về ta đều không giấu được dưới sự sáng suốt của ngài. Xin hỏi…”
Lão già quái dị bất ngờ bật cười sảng khoái, cắt ngang lời của hắn một cách thẳng thừng mà nói:
“Ta đã canh giữ nơi đây suốt vô số năm tháng, đến nỗi tên của ta cũng chẳng còn ai nhớ. Lê Nhật, hãy gọi ta là Cửu Diệu Hư. Hư Không Chi Môn này rất thích nuốt chửng Thần Lực, đặc biệt là những nguồn lực mạnh mẽ như Huyết Tinh. Lạ thật, ngươi không có Thần Lực, chẳng hiểu sao lại bị nó lôi kéo đến đây?”
Lê Nhật chợt nhớ lại quá trình hấp thụ Hồn Lực từ Huyết Tinh, ánh sáng dần lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn nhận ra rằng, chính dòng Thần Lực đã vỡ vụn, tan vào Hắc Huyết Hồ, không ngờ lại vô tình thu hút sự chú ý của Hư Không Chi Môn.