Môn Thần - Chương 192
Ngay lập tức, những sợi kim loại trên cao từ từ hạ xuống bên trong lồng kính, đồng thời ghim sâu vào tứ chi và sau ót của Lê Nhật.
Một dòng điện năng khổng lồ lập tức cuộn trào, chạy xuyên qua cơ thể hắn từ tận xương tủy, không chỉ là dung dịch SIN thông thường. Lượng virus mới được bơm vào là một hợp chất SIN tổng hợp, kết tinh từ nhiều loại virus khác nhau, do chính Tiến Sĩ Cường, Giáo Sư Khải và Saori Himoji tạo ra, là công trình đỉnh cao mà họ đặt cả tâm huyết và trí tuệ vào.
Lê Nhật chịu đựng nỗi đau như lửa đốt, nhưng hắn vẫn kiên định, không hề nao núng. Người từng qua biết bao trận chiến sống còn không dễ bị khuất phục trước chút đau đớn này. Hắn vẫn tiếp tục duy trì Hồn Lực để bảo vệ và chữa lành cho Mạnh Đạt và Trung Hiếu, dẫu cơ thể mình như bị thiêu đốt từ bên trong.
Lúc này, cả hai chiến sĩ dường như đã rơi vào trạng thái loạn thần, đôi mắt trắng dã, thân thể co giật mạnh, khiến bầu không khí trong hầm thí nghiệm nặng nề hơn bao giờ hết. Các chỉ số trên bảng điện tử nhảy loạn, không theo bất kỳ quy luật nào, từng con số đỏ chót khiến mọi người đều nín thở.
“Chính là lúc này! Magie, Saori Himoji!” Lê Nhật truyền âm ra hiệu.
Hai cô gái đã sẵn sàng từ trước. Ngay khi nhận được hiệu lệnh, Magie và Saori Himoji đồng thời kích hoạt năng lực của mình.
Hai luồng ánh sáng dịu dàng lan tỏa, chiếu sáng khắp căn phòng. Những hạt sáng vàng óng như mưa lấp lánh, tỏa ra sức mạnh ấm áp, chạm vào từng góc khuất trong tâm trí của Lê Nhật, Mạnh Đạt và Trung Hiếu, mang đến sự yên bình và thanh thản.
Magie, với hư ảnh Astrara khổng lồ sau lưng, cất lên những lời chúc phúc như âm thanh thì thầm từ sâu thẳm, khiến những ký ức đau buồn và sự giằng xé trong tâm trí của họ dần dịu lại.
Saori Himoji triển khai năng lực mới, bao phủ cả căn phòng trong năng lượng an thần, giúp các chiến sĩ tìm lại được phần nào thanh tỉnh trong cơn đau đớn và điên cuồng.
Dòng virus SIN tổng hợp, ban đầu mang theo khát vọng hủy diệt điên cuồng, bắt đầu yếu đi, như bị dập tắt dưới tác động của Hồn Lực, Dị Năng và Ma Pháp kết hợp. Từng đợt sóng hận thù trong virus bị tiêu trừ, thay vào đó là sự thanh thản và điều hòa do ba nguồn năng lượng phối hợp.
Tuy vậy, cơ thể của Mạnh Đạt và Trung Hiếu vẫn co giật mạnh, biểu hiện sự căng thẳng cực độ khi tiếp nhận lượng virus mới. Chỉ số trên màn hình liên tục biến động, các biểu đồ xô lệch khỏi quy chuẩn, từng giây từng phút dường như kéo dài như vô tận.
Cuối cùng, Lê Nhật là người đầu tiên hoàn toàn kiểm soát và tiếp nhận toàn bộ nguồn năng lượng khổng lồ mà virus SIN mang lại. Với Dẫn Động Thuật, hắn liên tục vận hành năng lượng, tự điều chỉnh và chuyển hóa từng tế bào bên trong mình, làm chúng mạnh mẽ lên từng chút một.
Da thịt của hắn dần trở nên rực rỡ, ánh lên sự kiên cố và mạnh mẽ, tựa như một chiến binh bất bại, mang trong mình sức mạnh mới.
Ánh mắt của Lê Nhật bừng sáng, tinh thần kiên định và ý chí sắt đá như một ngọn núi vững chãi. Hắn nhìn sang hai đồng đội của mình, cảm nhận được họ cũng đang dần tiếp nhận nguồn năng lượng mới với sự trợ giúp của Hồn Lực, Ma Pháp và Dị Năng.
Mạnh Đạt và Trung Hiếu, dưới tác động của dòng chảy năng lượng mà Lê Nhật dẫn truyền, từ từ bình ổn trở lại. Họ đã vượt qua giai đoạn đau đớn khủng khiếp nhất, và giờ đây, trong từng nhịp đập của trái tim, có thêm một sức mạnh không gì có thể lay chuyển.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm, rồi tất cả bừng tỉnh với niềm tin mãnh liệt vào thành công của họ. Các chỉ số trên màn hình trở lại mức bình thường, biểu thị sự hoàn tất của giai đoạn cuối. Cả phòng thí nghiệm bùng lên niềm hân hoan và nhẹ nhõm, và họ hiểu rằng, với sức mạnh mới này, con đường bảo vệ tổ quốc giờ đây thêm phần chắc chắn.
Lê Nhật mỉm cười đầy tự hào, ánh mắt hướng về phía Lý Minh bên trên cao, lúc này đã xúc động đến đỏ hoe cả mắt. Tình đồng đội bền chặt cùng khát vọng cống hiến trào dâng trong lòng họ.
Chỉ ít phút sau, ngay lập tức buổi chiến đấu thử nghiệm được tổ chức, thu hút sự hiện diện của các tướng lĩnh hàng đầu của đất nước, tất cả đang hồi hộp chờ đợi.
“Nghiêm! Chào!”
Lý Minh hét lớn ra hiệu lệnh, giọng dõng dạc vang lên, khiến mọi người lập tức hành động đều răm rắp. Tất cả cùng tiến hành nghi thức chào quốc kỳ một cách nghiêm trang nhất có thể, lá cờ đỏ sao vàng tung bay kiêu hãnh giữa quảng trường rộng lớn.
Sau đó, từng người ngồi vào vị trí của mình, tạo thành hai hàng hai bên, hướng mắt về sàn đấu ở trung tâm, một không gian được thiết kế chắc chắn với hệ thống phòng thủ tối tân, đủ sức đối phó với mọi hiểm nguy.
Giữa sàn đấu, Mạnh Đạt và Trung Hiếu đứng thẳng lưng, vẻ kiên cường toát lên trong ánh mắt họ. Lớp da màu vàng đặc trưng của cả hai, kết quả của quá trình tiếp nhận năng lượng virus tổng hợp, nay trở nên sáng bóng và rắn rỏi hơn bao giờ hết. Sự biến đổi này không chỉ thể hiện sự mạnh mẽ về thể chất mà còn là biểu tượng của lòng kiên định và ý chí không gì có thể bẻ gãy.
Sàn đấu bỗng rung chuyển nhẹ, và từ phía dưới, một chiếc lồng khổng lồ từ từ nâng lên. Bên trong là một đàn quái thú biến dị, những sinh vật hung tợn với vuốt sắc nhọn và hàm răng gồ ghề, kêu gào điên cuồng. Mắt chúng ánh lên sự tàn bạo, mỗi tiếng rống vang dội khắp quảng trường như cảnh báo về mức độ nguy hiểm khủng khiếp chúng mang đến.
“Mở chuồng!”
Lý Minh ra lệnh, và ngay lập tức, cánh cửa lồng bật mở. Những tiếng va chạm chát chúa giữa móng vuốt sắc bén của quái thú và mặt đất vang lên, khiến từng tảng đá dưới chân như rung động. Đàn quái thú ào ạt lao ra, nhanh nhẹn như những mũi tên, mắt chúng đỏ ngầu khát máu, sẵn sàng lao vào chiến đấu.
Không chút do dự, Mạnh Đạt và Trung Hiếu tiến lên trước, ánh mắt giao nhau họ như hiểu được suy nghĩ của đối phương. Cả hai bước từng bước chắc chắn, không một tia sợ hãi, dù đối thủ trước mặt là những sinh vật mang sức mạnh điên cuồng. Lê Nhật đứng từ xa quan sát, hắn không tham gia vì thực tế mọi tế bào đều đã được hắn kiểm tra tỉ mỉ.
Cuộc chiến ngay lập tức nổ ra. Mạnh Đạt tung ra cú đấm đầu tiên, mỗi cú đấm vang lên như tiếng sấm, khiến một con quái thú văng xa, thân hình nó đập mạnh vào tường lồng.
Trung Hiếu, nhanh nhẹn hơn, di chuyển linh hoạt, né tránh những đợt tấn công liên tục của bầy quái thú. Tay hắn lóe lên ánh sáng của năng lượng tế bào, tạo ra một vòng bảo vệ rồi đáp trả bằng những cú đòn chuẩn xác.
Lý Minh trông thấy mà tự hào, mỗi con quái vật biến dị ở đây đều được tuyển chọn kỹ lưỡng. Mỗi con dễ dàng hạ gục trăm chiến sĩ cơ giới, nhưng đứng trước hai Tân Nhân Loại Trung Kỳ, đúng là không có sức phản kháng.
Các tướng lĩnh quan sát từ khán đài đều căng thẳng dõi theo, từng ánh mắt không rời khỏi từng động tác của hai chiến sĩ Tân Nhân Loại Hậu Kỳ. Những đường quyền sắc bén, những lần phối hợp nhịp nhàng giữa Mạnh Đạt và Trung Hiếu càng lúc càng chứng tỏ hiệu quả của quá trình cải tạo. Đôi mắt Lý Minh lấp lánh, ánh lên niềm tự hào và hy vọng, trong khi các tướng lĩnh khác lặng lẽ gật đầu tán thưởng.
Khi một con quái vật hung tợn lao tới, Trung Hiếu bất ngờ dùng sức mạnh để nhấc bổng nó lên, rồi ném mạnh xuống đất. Ngay lập tức, Mạnh Đạt tận dụng thời cơ lao đến, tung ra đòn quyết định, nghiền nát sinh vật dưới lực mạnh mẽ của mình. Xác quái thú nằm gục trên nền đấu, đánh dấu thắng lợi đầu tiên của trận thử nghiệm.
“Đây chính là sức mạnh của Tân Nhân Loại Hậu Kỳ. Một người có thể đánh bại nhiều quái thú biến dị bằng tay không. Đất nước lại có thêm hai đại tướng uy dũng!”
Giọng nói mạnh mẽ của Lý Minh vang lên, tiếng vỗ tay đồng loạt đáp lại như sóng biển, tràn đầy sự ngưỡng mộ và lòng tự hào.
Các chiến sĩ không chỉ nhìn thấy hai người đồng đội mạnh mẽ, mà còn thấy được chính mình trong hình ảnh của Mạnh Đạt và Trung Hiếu.
Dù cuộc diễu binh ngắn ngủi nhưng để lại trong lòng các tướng sĩ một sự hân hoan không nhỏ. Chỉ cần có can đảm, bọn họ đều có thể như Mạnh Đạt và Trung Hiếu, gia tăng lực lượng, ra sức vì tổ quốc.
Lý Minh tiếp tục, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự tôn trọng:
“Mạnh Đạt, anh có thể về nghỉ ngơi. Trung Hiếu, xin mời theo tôi.”
Buổi lễ tuy ngắn gọn, nhưng ý nghĩa để lại sâu đậm trong lòng mỗi người. Trong ánh mắt của từng chiến sĩ, ngọn lửa quyết tâm lại bừng cháy, như thể một lời hứa ngầm rằng họ sẽ không ngừng cố gắng, sẵn sàng cống hiến tất cả cho quê hương, giống như hai vị đại tướng trẻ.
Khi bước vào phòng riêng, nơi Lê Nhật đã đợi sẵn, Lý Minh nhẹ nhàng đóng cửa, tạo không gian yên tĩnh cho cuộc gặp đặc biệt. Lê Nhật nhìn Trung Hiếu, ánh mắt đầy cảm xúc, nói lớn:
“Trung Hiếu, cậu có thể nghỉ ngơi một lát. Để Giáo Sư Khải nói chuyện với chúng tôi một chút.”
Trung Hiếu gật đầu mỉm cười, đôi mắt nhắm lại trong giây lát. Chỉ một cái rùng mình nhẹ, cả dáng điệu và khí chất lập tức thay đổi. Khi mắt mở ra, không còn là ánh nhìn nhiệt huyết của chàng chiến sĩ trẻ, mà thay vào đó là sự điềm đạm và sâu sắc quen thuộc của Giáo Sư Khải. Ông nhìn quanh, đôi mắt lấp lánh một niềm vui mừng khôn tả:
“Chúng ta đã thành công!”
Trong khoảnh khắc ấy, cả Lý Minh, Tiến Sĩ Cường và Lê Nhật như cảm nhận được sự kỳ diệu của những gì họ đã đạt được.
Giáo Sư Khải mỉm cười, ánh mắt ông nhìn quanh rồi trầm giọng nói, chứa đựng tất cả những tình cảm thiêng liêng của mình:
“Tôi không chỉ sống nhờ vào phép màu công nghệ, mà còn nhờ vào ý chí kiên định và niềm tin của đất nước. Mọi người đã tạo nên một kỳ tích, không chỉ cho tôi mà còn cho cả tương lai của tổ quốc.”
Tiến Sĩ Cường tiến tới ôm lấy Giáo Sư Khải một cái, Lê Nhật trông thấy mà hồi ức như lập tức ùa về.
Hắn không bao giờ quên khoảnh khắc đó, khi hắn đứng trước một hàng dài các chiến sĩ trẻ tuổi với trái tim rực lửa, tất cả đều dũng cảm giơ tay tình nguyện trở thành người ký thác linh hồn của Giáo Sư Khải.
Ánh mắt của từng người trong hàng quân ánh lên niềm kiêu hãnh và lòng quyết tâm, sẵn sàng gánh vác trọng trách nặng nề mà họ hiểu rằng không phải ai cũng có thể đảm đương.
Trong số đó, Trung Hiếu là người có độ phù hợp cao nhất, không chỉ về thể chất mà cả về tinh thần. Thời điểm ấy, ánh mắt của hắn không chỉ là sự quả cảm. Đôi mắt ấy, sáng rực, gần như thầm khẩn cầu, như muốn nói:
“Xin hãy chọn tôi.”
Lê Nhật nhận thấy trong ánh mắt của chàng trai trẻ này một sự quả quyết mạnh mẽ và lòng trung thành không gì có thể lay chuyển. Trung Hiếu không phải là người nói nhiều, nhưng chính sự im lặng của hắn lại khiến Lê Nhật cảm thấy được một niềm tin sâu sắc, niềm tin rằng hắn sẽ sẵn lòng hy sinh tất cả vì sự nghiệp chung, vì tổ quốc và vì cả di sản quý giá của Giáo Sư Khải.
Khi được lựa chọn, Trung Hiếu bước lên phía trước, cúi đầu nhận trách nhiệm một cách điềm tĩnh và kiên định.