Môn Thần - Chương 165
Cuộc tấn công Nga Mi Sơn đã hơn nửa ngày, số lượng quái thú chết đi không đếm xuể nhưng một binh một tốt bên phía căn cứ Trung Quốc vẫn chưa hề hao tổn.
Obasi mặt đen như lọ nồi, vừa tức giận lại vô pháp cải biến thế cục, trong lòng bí bách mà sinh ra dị tượng.
Khắp người hắn đều là những hình xăm dị hợm, những quái vật thượng cổ như sống lại, từ cơ thể hắn mà nối đuôi nhau thoát ra ngoài. Tiếng chúng gầm vang chấn động núi rừng, dòng sông máu do chính xác quái thú tạo nên cũng vì vậy mà sôi trào.
Hà Trí nhìn thấy liền lên tiếng cảnh giác:
“Mọi người cẩn thận, có điểm kỳ lạ.”
Magie và Chúc Ly chưa hề rời khỏi đại trận, vẫn một mực đóng vai trò là hai khẩu thần công đánh xuống đại quân quái thú, lúc này cũng ngưng trọng quan sát dị tượng của Obasi.
Trong lúc này, sức mạnh bùng nổ của Obasi càng trở nên rõ rệt. Những hình xăm kỳ dị trên người hắn đột nhiên phát sáng, vằn vện như những vết rạn, trồi lên và chuyển động như có sinh mệnh riêng.
Cơ thể hắn như là một nhà tù, giam cầm những linh hồn của quái vật cổ đại từ những thế giới xa xưa.
Dòng sông máu bên dưới chân Obasi như thể bị thôi thúc bởi luồng sức mạnh mới này, từng đợt máu đỏ ngầu sôi lên, trào dâng rồi chảy ngược dòng như được một thế lực vô hình điều khiển.
Magie và Chúc Ly đứng phía xa cũng không khỏi ngỡ ngàng, ánh mắt chăm chú quan sát mọi diễn biến.
Trong khi đó, từ một góc khác, Hà Trí quét mắt nhìn khắp chiến trường, nhận ra sự nguy hiểm ẩn giấu trong mỗi đợt gầm rú của những con quái vật đang thoát khỏi người Obasi. Hắn quay sang ra lệnh cho đội quân của mình:
“Không được manh động! Giữ vững đội hình, bảo vệ đại trận!”
Nhưng trận chiến dường như đang dần mất kiểm soát. Dòng sông máu sôi trào ngày càng dữ dội, những con quái từ cơ thể Obasi lao ra như những mãnh thú bị nhốt trong tù ngàn năm, giờ đây khát máu, điên cuồng.
Đối mặt với sự bùng nổ sức mạnh không tưởng này, chiến tuyến của quân đội Trung Quốc, vốn kiên cường không hề nao núng trước quái thú, bắt đầu có dấu hiệu dao động.
Dưới sự chỉ đạo của Hà Trí, binh sĩ giữ vững đội hình, chỉ cách đại trận mấy mươi mét, hoàn toàn có thể trong lúc nguy hiểm và tháo chạy vào trong.
Mọi sự liên quan đến đóng mở đại trận đều đã có Thanh Yến làm chủ, dù cảnh giới không được như trước, nhưng thủ pháp điêu luyện của cô nàng không hề suy giảm. Đại trận như nối liền với Thanh Yến, tùy tâm mà điều khiển.
Obasi không chỉ thả ra đại quân quái thú, đỉnh điểm hắn còn thả ra ba con quái thú mang theo hơi thở cổ đại, chúng to lớn như những ngọn núi.
Con quái vật cổ đại có thân hình đồ sộ với da bằng đá nham thạch màu xám tro, nứt nẻ với ánh đỏ của dung nham rực sáng từ bên trong. Đôi chân to và thô kệch như các cột đá của nó không ngừng công kích liên hồi vào vầng sáng bảo vệ Nga Mi Sơn.
Mỗi cú công kích đều mang lại sức nặng khiến Thanh Yến căng thẳng chống đỡ bằng những khẩu quyết, liên tục đánh ra thủ ấn về phía tứ trụ để gia trì.
Con quái vật cổ đại khác có thân hình uyển chuyển và dài, giống như một con rồng phương Đông nhưng được làm từ các dòng xoáy không khí và mây đen. Cơ thể nó liên tục thay đổi và tan biến vào không trung, tạo nên những cơn lốc xoáy cuốn bay đội ngũ của Hà Trí.
“Hừ, quá xem thường ta rồi.”
Hà Trí hét lớn, trọng kiếm trong tay hắn bất ngờ hóa lớn, một kiếm uy lực đánh ra với tất cả sự giận dữ.
Bóng kiếm dễ dàng chém bay vô số quái thú, sát thương cuồn cuộn chặt đứt một chân của con quái thú cổ đại như người đá. Khiến nó ngã nhào ra sau, tiếng động và rung chấn lan ra như núi đổ.
Nhờ vậy Thanh Yến bên trong nhẹ nhàng một chút, nhưng con quái thú cổ đại thứ ba lại nhân lúc này tỏa ra một làn khói đen mờ ảo, khiến cho Hà Trí nhất thời mê muội không thể tiếp tục công kích.
Con quái thú cổ đại đó mang hình dáng giống như một con quái vật khổng lồ có sáu cánh tay, thân hình phủ một lớp da đen tuyền, như được tạo nên từ bóng tối đặc quánh.
“Bọn chúng chỉ là quân cờ bị khống chế, cần phải tiêu diệt kẻ triệu hồi.” Thanh Yến nói lớn, trong lúc vẫn đang duy trì tư thế điều khiển đại trận.
Hà Trí bị làn khói đen làm cho thần trí điên đảo, nhất thời không nghe thấy những gì Thanh Yến nói. Nhưng vẫn còn Magie và Chúc Ly ở đó, cả hai nhìn nhau một cái liền phóng ra khỏi đại trận, nhắm thẳng đến Obasi. Liên tục là những quả cầu lửa và nhát chém sắc bén như lưỡi liềm công kích đến.
Obasi lúc này hoàn toàn biến đổi, đôi mắt đục ngầu phủ một màu trắng lạnh lẽo, không còn thấy lòng đen. Toàn thân ông ta gầy rộc, như bị rút cạn sức sống, nhưng kỳ lạ thay, một vầng hào quang đen đặc quấn lấy cơ thể, mạnh mẽ và kiên cố, khiến mọi đòn tấn công của Magie và Chúc Ly đều tan biến trước khi chạm tới.
Nhận thấy sự kiên cố dị thường của lớp hào quang, hai nữ chiến tướng không chút do dự, lập tức triệu hồi sức mạnh tối thượng của mình.
Chúc Ly hô lớn, triệu hồi hư ảnh của Hỏa Thần, hình tượng uy nghiêm của một vị thần lửa cùng đôi cánh chim phượng khổng lồ, đỏ rực như ngọn lửa địa ngục. Cô nàng giang tay, tập trung toàn bộ sức mạnh của Phần Thiên Kinh, và từ hư không, một quả cầu lửa khổng lồ, cháy sáng như mặt trời lao xuống đầu Obasi.
Cùng lúc đó, Magie khẽ lẩm nhẩm những chú ngữ xa xưa, gọi ra Tharos, với bộ giáp nặng nề và uy dũng, gầm vang trong không trung. Lưỡi đao của Tharos rực lên sắc đỏ rực như dung nham, tỏa ra sức nóng dữ dội. Với một động tác dứt khoát, Tharos chém thẳng vào không gian, nhát chém mạnh mẽ đến mức như xé toạc không khí, lao về phía Obasi với uy lực hủy diệt.
Hai đòn công kích mạnh mẽ cùng lúc giáng xuống, va chạm với lớp hào quang đen tối của Obasi.
Sức mạnh xung kích dồn dập tỏa ra, khuấy động cả chiến trường. Binh đoàn quái thú xung quanh, cả những kẻ còn sống lẫn xác những con đã ngã xuống, đều bị cuốn vào dư chấn, tan thành bụi trong khoảnh khắc.
Mặt đất rung chuyển, những dấu vết của cuộc chiến tàn bạo bị xóa sạch, như thể một trận cuồng phong hủy diệt vừa quét qua, để lại một khoảng trống mênh mông và lạnh lẽo xung quanh Obasi.
Nhưng dù vầng hào quang màu đen có suy yếu nhưng Obasi vẫn an toàn bên trong. Lúc này, Hà Trí đã lấy lại được sự minh mẫn cần thiết, liền hét vang trong lúc lao đến:
“Để cho ta!”
Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Hà Trí chợt phát sáng, kiếm khí tuôn trào mạnh mẽ, lưỡi kiếm hóa thành một vệt sáng sắc lạnh không thể phân biệt đâu là kim loại, đâu là ánh sáng.
Thân thể Hà Trí căng cứng, gân và cơ bắp cuồn cuộn, lộ rõ qua những phần không có giáp che chắn, như chứa đựng sức mạnh của cả một đạo quân.
Đường kiếm ấy, mang theo uy lực không thể cản phá, như thể sức mạnh của Bá Giả cổ xưa, xé toạc không gian, bổ xuống Obasi.
Lưỡi kiếm sáng chói rạch thẳng qua màn hào quang đen, xuyên thủng cả lớp bảo vệ và cơ thể Obasi chỉ trong tích tắc. Vầng sáng đen vỡ nát, tiêu tán thành những mảnh vụn như tro tàn, còn Obasi, trong giây phút định mệnh, chỉ kịp mở to đôi mắt, chứng kiến cơ thể mình bị chia làm đôi dưới nhát kiếm tuyệt kỹ ấy.
Ngay khi Obasi ngã xuống, đoàn quân từ hình xăm cùng ba quái vật cổ đại cũng lập tức biến mất, như mực tan vào nước, trở lại cõi hư vô.
Sự hủy diệt của nhát kiếm của Hà Trí đã không chỉ đánh tan thể xác mà còn tiêu diệt hoàn toàn sức mạnh tà ác mà Obasi triệu hồi. Obasi, dù đã chết, vẫn còn mang nét kinh hoàng trong đôi mắt, như thể không ngờ rằng sự kiên cố của mình lại sụp đổ trước một nhát kiếm.
Hà Trí đứng đó, thở dốc, mỗi nhịp thở như một nỗ lực cuối cùng để giữ lấy sức sống. Mệt mỏi vây quanh, hắn cảm thấy như bản thân đang ở ranh giới sống chết. Chỉ trong một ngày, hắn đã chém ra hai kiếm tuyệt luân, một điều mà trước đây hắn chưa từng dám nghĩ tới, chưa từng thử nghiệm, giờ lại trở thành hiện thực.
Kiếm mà hắn sử dụng, được gọi là Bá Thể Chi Kiếm, mang theo sức mạnh kỳ diệu. Nó tích lũy năng lượng theo từng khoảnh khắc chờ đợi, càng lâu càng mạnh mẽ.
Điều đáng sợ hơn, mỗi lần thi triển chiêu thức này không chỉ tiêu hao nội lực mà còn rút ngắn tuổi thọ của hắn, như thể thọ mệnh của hắn và sức mạnh của kiếm đã gắn chặt với nhau.
Giờ đây, khi Hà Trí cảm nhận được sự suy kiệt trong cơ thể mình, hắn không khỏi giật mình. Dường như tuổi thọ của hắn đã bị rút ngắn đi vài năm, từng giây từng phút trôi qua đều mang theo cảm giác lạnh lẽo và tăm tối.
“Quả nhiên tổ tiên không gạt ta.” Hắn nói thầm. “Bá Thể Chi Kiếm không phải là chiêu kiếm dành cho con người, mà là một đòn tấn công mang sức mạnh của trời đất, nhân loại làm sao đủ sức sử dụng cơ chứ. Đánh đổi bằng vài năm thọ mệnh thật là cũng đáng. Ha ha ha!”
Magie và Chúc Ly nhìn nhau, điều hiểu những gì Hà Trí đang đánh đổi. Bản thân Magie cũng không khác là mấy, cô nàng đồng cảm sâu sắc với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Trong bối cảnh Thời Đại Khốc Liệt, nơi mọi giá trị nhân văn bị đe dọa, Hà Trí không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết rằng, nếu không chiến đấu, không sử dụng sức mạnh cấm kỵ, mọi thứ sẽ nhanh chóng chìm vào hủy diệt.
Nhưng trong lúc tất cả tưởng như đã kết thúc, bất ngờ trên trời cao hạ xuống một thân ảnh. Tiếng cười như mang theo cả sự lựa lọc và xảo trá trộn lẫn thành một mà vang lên, ngay sau đó là giọng nói trầm cất lên:
“Tư Lệnh Hà Trí, ngươi còn có thể tung ra thêm một chiêu Bá Thể Chi Kiếm nào nữa không?
Trần Cận Nam xuất hiện trong bộ cơ giới chiến giáp uy nghi, mặt nạ đầu lâu và một thanh cự phủ khổng lồ vác trên lưng. Cả thân hình hắn đã đáp xuống hộ sơn đại trận, đôi tay vác cự phủ chuẩn bị tư thế một búa kinh thiên chém xuống.