Môn Thần - Chương 142
Thời gian ở Hồn Giới không đồng nhất với Trái Đất, nó nhanh hơn khoảng một trăm lần. Ngay từ khi đặt chân đến nơi đây, Chìa Khóa của Lê Nhật đã thức tỉnh, như thể nó đã chờ đợi một khoảnh khắc như vậy suốt cả triệu năm. Nếu không nhờ sức mạnh tiềm ẩn trong Chìa Khóa, hắn hoàn toàn không có khả năng kháng cự trước sức mạnh của Tử Linh Ca.
Trong họa có phúc, tất cả những gì hắn có lúc này chỉ là ôm lòng quyết tâm lao đầu vào nguy hiểm, một sự hy sinh vô tư không hề tính toán. Nhưng định mệnh, hay có lẽ là tạo hóa, đã ghi nhận và đáp trả tấm lòng ấy bằng những ân huệ không ngờ tới.
“Giáo Sư Khải, ông dày công sắp đặt mọi thứ… mà không hề hay biết rằng, có một thứ còn to lớn hơn, một thực thể huyền bí luôn chằm chằm nhìn vào cháu. Rồi đến một ngày, cháu cũng sẽ lôi tên đó ra khỏi bóng tối.”
Lê Nhật thì thầm, từng từ như găm sâu vào tâm trí hắn. Kể từ khi trở về từ di tích Deccan Plateau, một cảm giác không thể cưỡng lại đã ám ảnh hắn. Dường như, hắn đang nằm trong sự tính toán của một tồn tại với sức mạnh có khả năng định đoạt cả tạo hóa. Mọi thứ hắn trải qua không phải là trùng hợp. Dù chưa thể hình dung rõ ràng, nhưng sự mơ hồ ấy cũng đủ khiến hắn cảm thấy bất an.
Luôn có một sức mạnh vô hình sắp đặt cho hắn, bằng cách này hay cách khác, ép hắn đi theo ý đồ của kẻ giấu mặt. Cảm giác mách bảo, hắn là một quân cờ trong ván cờ rộng lớn hơn, nơi mỗi nước đi đều có thể quyết định số phận của nhiều người khác.
Nhưng lúc này lại không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều, vì Hồn Giới như tên gọi của nó, nơi chứa đựng vô số linh hồn, là cội nguồn của những thế giới chưa biết đến.
Nó giống như Ma Pháp Giới hay Tu Tiên Giới, chỉ là một trong vô vàn thế giới khác. Hồn Giới này cũng không ngoại lệ, nó chỉ là một trong nhiều Hồn Giới đang tồn tại, mỗi nơi đều có những bí ẩn riêng mà chưa ai khám phá hết.
Theo cách giải thích của Xích Hồn, linh hồn chính là trạm phát, trong khi cơ thể là nơi tiếp sóng linh hồn. Nếu điều đó là đúng, thì Hồn Giới này chính là nơi cung cấp sóng linh hồn cho một thế giới nào đó mà Lê Nhật chưa thể hình dung được.
Hắn đã mất ba trăm năm để chờ đợi ở đây, chờ đợi một đợt thủy triều linh hồn đang đến.
“Ta đã luôn lo sợ… sợ rằng Hồn Giới này là nơi quyết định sự tồn tại của Trái Đất.”
Lê Nhật suy nghĩ, trong tay hắn, Xích Hồn vẫn đang không ngừng giãy dụa. Nó giống như một con rắn độc quấn chặt lấy đôi bàn tay hắn, cắm sâu vào xương cốt, tạo ra những cơn đau âm ỉ nhưng không thể làm hắn lay động.
Mặc dù sự đau đớn từ Xích Hồn thẩm thấu vào từng tế bào, gương mặt lạnh nhạt của Lê Nhật không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Hắn đã quen với cơn đau, đến mức nó dường như chỉ là một phần không thể tách rời trong cuộc sống của hắn.
Bên trong đầu hắn, những luồng suy nghĩ không ngừng cuộn xoáy, suốt ba trăm năm, đầu óc của hắn chưa một lần dừng lại.
“Nhưng xem ra không phải rồi, ta chẳng cảm nhận được sóng linh hồn của bản thân mạnh lên chút nào. Nếu thật sự nguồn phát của ta ở đây… hẳn là phải có bước sóng mạnh mẽ hơn mới đúng.”
“Hồn Giới này còn chưa có chủ, chưa hình thành bản nguyên, nếu không đã không bị ta dùng ba trăm năm để chiếm đoạt một chút quyền điều khiển.”
“Chìa Khóa này thật sự là không thể tưởng tượng, không chỉ mang đến phương pháp khống chế hồn lực, lại còn cho ta khả năng kiểm soát Hồn Giới.”
Hồn Giới chẳng có gì tồn tại cả, ngoại trừ linh hồn. Không có không gian vật lý để diễn tả sự rộng lớn hay giới hạn của nó. Ở đây, mọi thứ đều phi vật lý, không phải là một nơi có thể đo đạc bằng khoảng cách, hay đánh giá theo sự xa gần, to lớn hay mạnh yếu. Thay vào đó, Hồn Giới tồn tại trong một dạng thức không thể cảm nhận bằng giác quan thông thường, chỉ có duy nhất một loại sức mạnh tồn tại, gọi là hồn lực.
Hồn lực là thứ bao trùm toàn bộ Hồn Giới, âm thầm chuyển động như một dòng chảy vô hình. Chỉ những kẻ có khả năng đặc biệt mới có thể nhận ra sự hiện diện của hồn lực, cảm nhận sự tồn tại của những linh hồn vô hình lẫn khuất.
Không phải ai cũng biết cách sử dụng hồn lực, và càng ít ai có thể làm chủ nó. Hắn nhắm mắt, tập trung vào sự hiện diện của Chìa Khóa trong tâm trí mình.
Đây không phải là một phương pháp có tên gọi hay cách thức rõ ràng. Nó đơn giản là một cảm giác mơ hồ, một dòng năng lượng âm thầm từ Chìa Khóa len lỏi qua từng ngõ ngách trong tâm trí hắn, mở ra cánh cửa dẫn vào bản chất của linh hồn.
Qua Chìa Khóa, Lê Nhật có thể cảm nhận được sự rung động của hồn lực, nhưng đó không phải là điều dễ dàng. Cảm giác này không thể dùng lời lẽ để diễn tả, chỉ có thể từng chút một tự cảm ngộ, giống như mò mẫm trong bóng tối, nơi mà không có quy luật hay phương hướng rõ ràng.
Nhưng Lê Nhật không thích cách này. Hắn không phải kẻ chấp nhận điều gì đến một cách mơ hồ. Hắn luôn tin rằng mọi thứ phải có tên, phải có cấu trúc, phải do hắn định đoạt. Dù là một sức mạnh vô hình hay một phương pháp kỳ bí, một khi đã là của hắn, thì hắn phải đặt tên cho nó, để khẳng định chủ quyền.
“Vì ngươi giống như một mê cung, không cụ thể, không ngay hàng thẳng lối, lại còn bắt ta phải không ngừng tự cảm ngộ lấy.” Hắn tự nhủ, một nụ cười thoáng hiện trên môi. “Gọi ngươi là Lạc Hồn Thức.”
Với tên gọi này, Lê Nhật chính thức sở hữu phương pháp mà không ai có thể dạy, một sức mạnh xuất phát từ chính sự kiên nhẫn và khả năng tự ngộ của bản thân.
Lê Nhật mỉm cười tự suy nghĩ, hắn rất vừa ý với tên gọi này, chẳng cần biết đã có ai đặt tên này chưa nhưng Lạc Hồn Thức của hắn là thứ duy nhất thuộc về hắn. Đó là một chấp niệm, dù ở nơi nào đó có một Lạc Hồn Thức trước, thì đó chỉ là trùng hợp tên giống nhau mà thôi.
Cơn thủy triều của hồn lực tràn qua Hồn Giới, nhưng không tạo ra bất kỳ chấn động nào, không một tiếng động hay sự rung chuyển nào diễn ra. Mọi thứ vẫn chìm trong màn đen đặc quánh và tĩnh lặng, như thể thế giới này bị cô lập hoàn toàn khỏi những gì được xem là thông thường.
Nhưng dưới tác động của Lạc Hồn Thức, từ từ, những tia sáng nhỏ bé len lỏi qua bóng tối, những âm thanh líu lo như chim hót, mềm mại và thanh thoát, bắt đầu vang lên từ khoảng không vô định, tựa như ánh nắng ban mai khẽ rọi qua lớp sương mờ.
Không gian trống rỗng trước đây dần dần hiện rõ ràng hơn, từng góc cạnh của Hồn Giới được tái hiện trước mắt Lê Nhật qua Lạc Hồn Thức.
Hắn cảm nhận rõ ràng từng luồng hồn lực đang di chuyển, luân chuyển quanh mình như những dòng chảy vô hình, uốn lượn và lan tỏa, tạo nên một thực tại khác, sâu thẳm và bí ẩn hơn bất kỳ nơi nào hắn từng biết. Hồn Giới không còn là một khối trống rỗng vô hình, mà thay vào đó, nó trở nên sống động, được định hình và tạo ra theo cách hắn có thể nhận thức.
Lạc Hồn Thức không chỉ là công cụ để giúp hắn chống đỡ với Tử Linh Ca. Nó còn là chiếc chìa khóa giúp hắn mở ra một thế giới khác, một chiều không gian kỳ bí chỉ có thể cảm nhận qua hồn lực. Nếu không có Lạc Hồn Thức, Hồn Giới mãi mãi sẽ chỉ là một mớ hỗn độn không thể hiểu được, như những tệp dữ liệu chưa được định dạng trên chiếc máy tính, tồn tại nhưng vô hình và vô nghĩa.
Với Lạc Hồn Thức, hắn có thể định dạng và tổ chức lại Hồn Giới theo những gì hắn có thể hiểu và kiểm soát. Thế giới mà trước đây hắn chỉ cảm nhận qua trực giác giờ đây đã trở thành một không gian có cấu trúc, có quy luật, từng dòng hồn lực chảy như những con sông trong một vũ trụ mới mẻ mà hắn là kẻ duy nhất nắm giữ bản đồ. Lê Nhật cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với Hồn Giới, như thể hắn không chỉ đứng trong nó mà còn là một phần của nó, tác động lên nó theo cách hắn muốn.
Dưới một góc nhìn mới, Lê Nhật nhận thấy thế giới quan của Hồn Giới, nắng sớm, muôn chim ca hát, động thực vật nhỏ với một sức sống căng tràn. Tựa như bức tranh sắc màu, mang theo rất nhiều hy vọng và sự an lành đến tận linh hồn.
Lê Nhật đứng lặng giữa Hồn Giới, không khí vốn yên bình bỗng bị xáo trộn dữ dội.
“Xin lỗi!”
Hắn thốt lên, âm thanh vỡ vụn như lời thú tội từ sâu trong linh hồn. Một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt, như sự phản chiếu của nỗi đau đang dâng trào.
Những cơn sóng đỏ dữ dội tỏa ra từ cơ thể hắn không ngừng lại, nó lan tỏa, bao trùm lên khắp không gian, như một làn khói đỏ thẫm mang theo hơi thở của diệt vong. Những sinh vật nhỏ bé quanh hắn, bông hoa mới nở, chim non vừa cất tiếng hót, và ánh sáng ấm áp của buổi sớm, đều bị nguồn năng lượng đỏ ấy thiêu rụi.
Chúng không cháy thành tro, không biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, sự sống của chúng tan rã thành những làn sóng vô hình, hòa nhập vào dòng hồn lực khổng lồ, bị linh hồn của Lê Nhật hấp thụ từng chút một.
Hắn đang đồ sát những sinh mạng chưa từng biết đến, nhưng vẫn vô tình liên kết với thế giới này. Có lẽ, ở đâu đó, một thế giới xa xôi nào đó, hàng triệu sinh mệnh đã ngã xuống trong sự ngỡ ngàng, chỉ vì nguồn phát linh hồn từ Hồn Giới không còn đến với chúng.
Hắn cảm nhận rõ ràng tội ác của mình, mỗi dòng hồn lực hắn nuốt vào giống như một vết dao cắt vào tâm can. Hắn đã từng căm ghét Đỗ Minh Khải vì những tội ác mà hắn ta gây ra, nhưng giờ đây, chính hắn cũng đang bước trên con đường tương tự.
Chỉ khác ở lý do, hắn có một lý do chính đáng, một lý do lớn lao và cao cả, bảo vệ thế giới của mình. Nhưng dù lý do có cao thượng đến đâu, hành động này vẫn không khác gì diệt chủng.
“Ta là đồ tể, đáng chết ngàn lần… nhưng ta muốn bảo vệ thế giới của mình… dù điều đó có phải tiêu diệt thế giới khác.”
Giọng Lê Nhật vang lên, khản đặc và đau đớn, như một lời tự thú. Hắn không phải một thánh nhân, không bao giờ tự cho mình là kẻ cứu rỗi vĩ đại. Hắn chỉ là một người phàm, sẵn sàng phạm tội để bảo vệ điều quý giá nhất, thế giới của hắn, quê hương của hắn, người thân của hắn. Hắn chấp nhận trở thành kẻ xấu, kẻ sát nhân, kẻ tàn ác, miễn là có thể giữ cho thế giới của hắn tồn tại.
“Nếu có quả báo, cứ để một mình ta gánh lấy.”
Lê Nhật lẩm bẩm, đôi mắt đỏ hoe nhưng không hề run sợ. Đó là sự chấp nhận cái giá phải trả. Hắn không trốn tránh tội lỗi, cũng không tìm cách biện minh cho mình. Cơn đau đang xâm chiếm linh hồn hắn không chỉ là sự tra tấn về thể xác mà còn là nỗi đau tinh thần, khi hắn nhìn thấy những sinh mệnh tan rã, bị hắn cướp đi.
Linh hồn của Lê Nhật giờ đây không còn chỉ nằm trong cơ thể vật lý. Nó đã trương to đến mức vượt qua giới hạn thân xác, một linh hồn khổng lồ nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Trong tâm thức của hắn, hư ảnh của chính mình hiện ra, dưới sự diễn đạt của Lạc Hồn Thức.
Hình ảnh trong suốt đó lộ rõ sự đau đớn, từng dòng lệ trong suốt chảy dài trên gương mặt không thực, như biểu tượng của sự dày vò và gánh nặng mà hắn phải chịu đựng.
“Ta sẽ gánh lấy tất cả.” Hắn thừa nhận, không một chút chối bỏ tội ác của mình.
Lê Nhật đã vượt qua giới hạn của một con người bình thường. Trong khoảnh khắc này, hắn đã trở thành một tồn tại khác, kẻ điều khiển hồn lực, kẻ sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Hắn không tìm kiếm sự cứu rỗi cho chính mình, không cầu xin sự tha thứ, bởi vì hắn biết tội lỗi của hắn quá lớn để có thể được tha thứ.