Môn Thần - Chương 81
Trần Cận Nam xoay người, cơ thể hắn cùng lúc như tan chảy vào trong làn sáng rực rỡ của Hoa Hoa, tia sáng ngũ sắc ấy cuộn quanh rồi nhập thẳng vào người hắn. Khoảnh khắc đó, cả bầu trời như bị một nguồn sáng mạnh mẽ áp đảo, bùng lên gay gắt, khiến cảnh vật xung quanh đều chìm trong chói lóa.
Khi quyền phong của Lăng Mộc Minh ập đến như một cơn bão giận dữ, tiếng nện vang lên trầm đục như vừa va vào một bức tường vô hình dày đặc. Ánh sáng đột ngột tan biến, để lộ hình dáng của Trần Cận Nam đã hoàn toàn biến đổi.
Cơ thể hắn giờ cao lớn gấp bội, giáp cơ khí cồng kềnh được bao phủ thêm bởi những cánh hoa sen phát sáng mờ ảo, tưởng chừng mỏng manh nhưng tỏa ra một lực lượng uy nghiêm, khó lường. Khí lực ấy toát lên một thứ năng lượng huyền bí, khiến mọi thứ xung quanh như rung chuyển.
Lăng Mộc Minh kinh ngạc, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và đề phòng, không kiềm được mà hét lên:
“Nhân bảo hợp nhất! Tên khốn ngươi… sao lại có thể làm được điều này? Đúng là không thể đoán trước…”
Mặc dù trong lời nói có phần cảnh giác, nhưng điều đó không khiến hắn chùn bước. Trái lại, Lăng Mộc Minh càng thêm hung hăng, quyền kình tiếp tục bộc phát mạnh mẽ, cuồn cuộn như sóng lớn liên tiếp oanh kích vào màn chắn vô hình, tạo thành âm thanh rung chuyển đất trời. Sức ép của đòn tấn công mạnh mẽ đến mức đẩy lùi cả Trần Cận Nam và Tommy đang đứng phía sau.
Trần Cận Nam gồng mình chống đỡ, gương mặt nhăn nhúm, hét lớn trong cơn thở dốc:
“Còn đứng đó làm gì? Con mẹ nhà ngươi. Nếu ta chết, ngươi cũng chẳng có đường sống đâu, Tommy!”
Tommy lúc này như bừng tỉnh khỏi cơn sốc, ánh mắt vẫn còn kinh hoàng trước sức mạnh của Lăng Mộc Minh. Trong phút giây hoảng loạn, hắn nhanh tay lấy ra một lọ thuốc lạ, uống cạn không chút do dự.
Ngay lập tức, cơ thể Tommy bắt đầu co giật dữ dội, biến dạng từng chút một. Gương mặt hắn vặn vẹo trong đau đớn, nhưng cơn cuồng nộ dường như lấn át tất cả. Hắn gầm lên một tiếng khủng khiếp:
“Lăng Mộc Minh! Được rồi, ta liều với ngươi!”
Trong khoảnh khắc, cơ thể Tommy phình to lên không ngừng, kích thước của hắn nhanh chóng vượt xa Trần Cận Nam. Da thịt hắn bị đâm xuyên bởi những chiếc gai sắt nhọn hoắt, toát lên ánh kim loại sắc lạnh.
Các đầu gai tua tủa, nhắm thẳng vào Lăng Mộc Minh, Tommy không chút do dự lao tới với tốc độ kinh hoàng, mỗi bước chân như đạp nát mặt đất, tạo nên âm thanh rền vang như tiếng sấm.
Quyền kình của Lăng Mộc Minh như một trận cuồng phong, ban đầu chỉ có ba quyền nhưng giờ đây đã phân tán thành vô số, tựa như thiên quân vạn mã từ bốn phương tám hướng ồ ạt đánh xuống. Mỗi cú đấm mang theo lực lượng đủ sức bài sơn đảo hải, làm rung chuyển cả không gian, tạo thành cơn lốc quyền phong đầy chết chóc. Tiếng va chạm điếc tai không ngừng vang lên, mỗi nhịp đập của quyền lực như xé nát bầu trời.
Trần Cận Nam chống cự quyết liệt, cố gắng duy trì lớp phòng thủ kiên cố, nhưng quyền kình quá mạnh khiến thân hình hắn cũng không tránh khỏi rung lắc. Trong khi đó, Tommy hoàn toàn mất kiểm soát, hắn lao lên như một cơn điên loạn, bất chấp tất cả, để mặc cho những cú đánh kinh thiên đập trúng cơ thể.
Gai góc trên người hắn bị đánh vỡ, rơi rụng như mưa, máu tươi và thịt bầy nhầy văng tứ tung. Thân thể hắn bị bào mòn, trông vô cùng khốn khổ và ghê rợn, nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại.
Dường như không biết đến đau đớn, Tommy càng ngày càng hung tợn, lồng lộn xông lên, những chiếc gai nhọn mọc lại nhanh chóng như dây leo sống, quấn chặt lấy Lăng Mộc Minh.
Cảm giác bị khóa chặt trong sự siết chặt của những sợi gai như thép lạnh, Lăng Mộc Minh bất giác hoảng hốt. Hắn không thể tin được rằng có kẻ lại có thể xé toạc Phân Thể Ma Quyền của mình, một tuyệt kỹ vốn không ai có thể áp sát, lại có thể bị Tommy xuyên qua một cách điên rồ như thế.
Khi đã bị giữ chặt bởi Tommy, Lăng Mộc Minh chỉ có thể nhìn trong tuyệt vọng khi Trần Cận Nam từ phía xa lao tới, đôi mắt của cơ giới chiến giáp như ẩn chứa cả bầu trời sát khí, tay hắn nắm chặt một cây rìu khổng lồ. Mỗi bước chân của Trần Cận Nam như làm rung chuyển mặt đất, rìu giơ lên cao, mang theo một sức mạnh không thể ngăn cản.
“Chết đi!”
Trần Cận Nam gầm lên, giáng mạnh cây rìu xuống như muốn xẻ đôi cả đất trời. Cú chém ấy mang theo một lực lượng khủng khiếp, không thua kém gì quyền kình của Lăng Mộc Minh, thậm chí còn bạo liệt hơn.
Lưỡi rìu cắt thẳng xuống, một nhát chém sắc bén như xé đôi cả Tommy và Lăng Mộc Minh. Máu tươi phun trào như thác, nội tạng bị tách rời khỏi cơ thể, văng tung tóe khắp mặt đất, biến toàn bộ chiến trường thành một thảm cảnh đẫm máu.
Cú chém mạnh đến mức tạo ra chấn động dưới mặt đất, hất tung hai cái xác lên cao, cả Tommy và Lăng Mộc Minh đều bị cắt đôi, thi thể không nguyên vẹn rơi xuống như những mảnh vụn.
Trong cái chết bầy nhầy, từ xác Lăng Mộc Minh, một vầng sáng nhẹ nhàng bay ra, như một linh hồn hối hả muốn bỏ trốn. Trần Cận Nam đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh như chớp vung tay bắt lấy vầng sáng ấy, dễ dàng khóa chặt nó trong lòng bàn tay. Từ trong vầng sáng, hiện lên gương mặt của một đứa trẻ có nét ngây thơ, nhưng nhìn kỹ lại thì gương mặt ấy có đến tám phần giống với Lăng Mộc Minh.
Đứa trẻ trong vầng sáng, hay chính là Nguyên Anh của Lăng Mộc Minh, kêu gào trong nỗi sợ hãi:
“Trần Cận Nam! Có giỏi thì giết chết ta đi! Lăng Mộc Ma Tộc sẽ không để yên cho ngươi đâu, chúng sẽ truy sát ngươi đến tận cùng mọi vị diện!”
Trần Cận Nam cười lớn, ánh mắt lạnh lùng, chẳng buồn đáp lại. Không một chút do dự, hắn siết chặt tay lại, bóp nát Nguyên Anh của Lăng Mộc Minh trong tích tắc. Tiếng thét chói tai của Nguyên Anh tan vào không khí, dần biến mất cùng với vầng sáng yếu ớt, để lại không gian tràn ngập sự tĩnh lặng đầy chết chóc.
Dù đã đắc thủ, bóp nát Nguyên Anh của Lăng Mộc Minh trong tay, ánh mắt Trần Cận Nam lại trở nên nghiêm trọng. Thay vì niềm vui chiến thắng, hắn cảm nhận một thứ gì đó kỳ lạ bùng lên trong não bộ.
Khoảnh khắc hắn nghiền nát Nguyên Anh, một luồng lực lượng vô hình, lạnh lẽo đánh thẳng vào linh hồn hắn, tựa như một thanh kiếm xuyên thấu tận sâu trong tâm trí. Dù dấu vết đó rất mờ nhạt, như có như không, nhưng nó để lại một cảm giác bất an, lẩn quẩn trong linh hồn hắn như một lời nguyền ám ảnh.
Trần Cận Nam nhíu mày, cảm giác khó chịu bộc lộ rõ qua từng lời nói. Hắn lầm bầm trong cơn giận dữ, giọng khàn khàn:
“Con mẹ nó, sư phụ ngươi đúng là nói được làm được! Ấn ký linh hồn này, Trần Cận Nam ta xin nhận. Lăng Mộc Ma Tộc muốn trả thù? Cứ việc đến Trái Đất mà tìm ta! Ha ha ha!”
Hắn cười lớn, nhưng tiếng cười khô khốc, không có lấy một chút vui vẻ thật sự. Cái cảm giác bị rình rập, như có một con mãnh thú đang ẩn nấp đâu đó, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, khiến niềm vui chiến thắng cũng trở nên nhạt nhẽo.
Sau khi cười xong, hắn thu hồi cơ giới chiến giáp, đồng thời điều khiển Ngũ Sắc Liên Hoa trở về. Ánh sáng ngũ sắc quanh hắn bắt đầu suy yếu, lay lắt như đèn dầu sắp cạn. Khí linh Hoa Hoa cũng trông mờ nhạt, hư thoát, rõ ràng đã kiệt sức sau trận chiến.
Nhưng Trần Cận Nam vẫn chưa muốn để cho nó nghỉ ngơi. Hắn trừng mắt, giọng lạnh lùng quát:
“Lười biếng cái gì? Hoa Hoa, mau cứu bọn chúng cho ta!”
Hoa Hoa, vốn đã mệt mỏi, vẻ mặt buồn rầu và yếu ớt như thể sắp không chịu nổi nữa, nhưng vẫn không dám trái lệnh chủ nhân. Nó lập tức bay lên, tỏa ra vầng sáng ngũ sắc rực rỡ lần nữa. Những tia sáng mảnh mai ấy lượn lờ, như từng cánh hoa lấp lánh nhẹ nhàng chiếu rọi lên cơ thể tan nát của Tommy và Eun Ji.
Ngũ Sắc Liên Hoa quả không hổ danh là Thảo Mộc Linh Bảo, là vật quý giá mà Trần Cận Nam đã khổ luyện để sở hữu. Dù Tommy bị chém làm đôi, nội tạng vỡ nát, máu thịt nhầy nhụa, vậy mà dưới ánh sáng của Ngũ Sắc Liên Hoa, cơ thể hắn bắt đầu tự lành lại. Gai góc mọc trở lại, xương cốt hợp thành một, máu ngừng chảy. Hồi sinh từ cõi chết dường như không phải là điều quá xa vời đối với sức mạnh này.
Trần Cận Nam nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt chẳng chút cảm xúc. Nhưng bên trong, hắn vẫn âm thầm suy tính, hiểu rằng Lăng Mộc Ma Tộc không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Trong vòng vỏn vẹn hai ngày, Trần Cận Nam đã xoay chuyển cục diện, phản bội không chỉ ông chủ mà cả sư phụ của hắn, thể hiện rõ sự tàn nhẫn, bất chấp đạo lý và nghĩa tình.
Hắn không hề lưỡng lự trước bất kỳ mối quan hệ nào, miễn là chúng không còn mang lại lợi ích. Việc hắn tiêu diệt Lăng Mộc Minh và chiếm lấy tài sản của đối phương chỉ càng làm nổi bật lên cái bản chất tham lam, tàn độc của mình. “Tán tận lương tâm” cũng không đủ để miêu tả sự phản trắc của Trần Cận Nam.
Chỉ tội cho Tommy, người cùng hắn mưu đồ tạo phản, giờ đây phải chịu một số phận bi thảm. Sau khi bị tàn phá và phục hồi nhờ Ngũ Sắc Liên Hoa, cơ thể của Tommy hoàn toàn biến dạng, quá khổ, đầy những gai góc kinh dị.
Dù không chết, nhưng cái thân xác ghê rợn ấy trở thành gánh nặng. Hắn không thể quay lại dáng vẻ bình thường của mình, như bị khóa chặt trong hình hài quái dị.
Khổ sở hơn nữa, người hắn yêu, Eun Ji, giờ đây không dám đến gần. Cô ta không chỉ sợ hãi mà còn cảm thấy ghê tởm trước sự thay đổi của hắn.
Dù Tommy có kêu gào đau đớn, khẩn cầu sự giúp đỡ, nhưng mọi thứ đều trở nên vô vọng. Eun Ji chỉ biết tránh xa, ánh mắt sợ hãi xen lẫn thương cảm, nhưng không một lời nào có thể thốt ra được.
Trong khi đó, Trần Cận Nam lại thản nhiên thu gom tất cả những của cải quý giá mà Lăng Mộc Minh để lại, bao gồm cả tài nguyên, bí kỹ và vũ khí. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn thoáng lướt qua Tommy và Eun Ji, như thể không hề quan tâm đến số phận của họ. Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh mịch, đầy vẻ mãn nguyện.
Bỏ qua cảm giác khó chịu do ấn ký linh hồn còn bám lấy, Trần Cận Nam vẫn cảm thấy sự chiến thắng này xứng đáng. Những toan tính, dày công suy nghĩ, từng bước một hắn đã thực hiện chính xác, cuối cùng đạt được mục đích.
“Ha ha ha! Cuối cùng thì tất cả những gì ta mong muốn cũng trong tay rồi!”
Trần Cận Nam vừa cười lớn vừa kiểm tra những thứ mà hắn đã chiếm đoạt. Ánh mắt tràn ngập sự vị kỷ và thỏa mãn một cách cuồng vọng.