Môn Thần - Chương 80
Tại một hang động bí mật, cách xa Spatium về hướng Đông, một thân hình lực lưỡng trong bộ áo lông thú đang ngồi tọa thiền. Hơi thở của hắn đều đặn, từng nhịp hô hấp sâu tựa như hòa làm một với nhịp đập của đất trời xung quanh.
Giữa không gian tĩnh mịch ấy, một bông hoa sen trắng tinh khôi lượn lờ xung quanh hắn, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc như một dải cầu vồng dịu dàng bao bọc thân hình to lớn. Mùi hương từ hoa sen nhẹ nhàng mà say đắm, tựa như một lời ru trong không gian u tịch của hang động.
Lực lượng kỳ bí phát ra từ cơ thể Lăng Mộc Minh như những làn sóng vô hình, lượn quanh bông hoa sen. Dòng khí mờ nhạt này nhịp nhàng luân chuyển, ban đầu chỉ chảy một chiều từ Lăng Mộc Minh, như thể hắn đang rút lấy sức mạnh từ bông hoa. Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, dòng khí chuyển hướng, trở thành hai chiều, hòa quyện giữa hắn và hoa sen như một sự kết nối tuyệt diệu.
Qua mỗi hơi thở, dòng khí ấy càng thêm mạnh mẽ, như những nhịp sóng lũ, khiêu vũ với ánh sáng ngũ sắc từ hoa sen, khiến thứ ánh sáng đó không ngừng lan tỏa, sáng bừng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Ánh sáng ấy không chỉ là trang trí. Nó bao bọc quanh Lăng Mộc Minh, từng chút một len lỏi vào các lỗ chân lông trên cơ thể hắn, thẩm thấu vào từng sợi cơ bắp, từng tế bào.
Vẻ mặt hắn như đang cảm nhận được dòng chảy sinh khí, cơ thể hắn, vốn đã mạnh mẽ, giờ đây càng thêm kiên cố, như một ngọn núi giữa trời đất, không gì có thể lay chuyển.
Hoa sen mỗi lúc càng trở nên huyền ảo, cánh hoa như phủ thêm một lớp sương mờ, tỏa ra những dải sáng lung linh.
Mỗi lần hoa sen tỏa sáng, một cơn sóng năng lượng vô hình lan ra từ thân thể Lăng Mộc Minh, khuấy động không gian xung quanh. Đá trong hang rung lên nhè nhẹ, như đang hòa theo nhịp tu luyện, cùng tham gia vào điệu nhạc kỳ bí của thiên nhiên và sức mạnh siêu nhiên mà hắn đang kết nối.
Bất chợt Lăng Mộc Minh thu hồi lại toàn bộ những dị tượng, hoa sen cũng biến mất, tức giận quát:
“Khốn kiếp! Chuyện gì đã xảy ra, tại sao Ngũ Sắc Liên Hoa này lại không giống như miêu tả của điển tịch. Linh lực của ta… vì sao lại không thể điều động nữa rồi?”
“Vì ngươi đã trúng độc rồi, sư phụ thân mến.”
Tiếng nói hiểm độc vang lên, đáp lại trong sự không mong đợi của Lăng Mộc Minh, hắn kinh ngạc nhìn thấy ba bóng người bước vào.
Trần Cận Nam lại lên tiếng cười hả hê, trong một bộ chiến giáp cơ khí to lớn, bộc lộ rõ bản chất mà nói với một thái độ phản phúc:
“Sư phụ, người cũng cực khổ rồi, cũng nên về hưu là vừa. Tài nguyên của người, chúng ta rất vui vẻ nhận lấy. Hoa Hoa mau ra đây!”
Lăng Mộc Minh tức giận định quát lớn, nhưng trước ngực hắn nổi lên một cơn bạo phát, lồng ngực bị phá tung mà ra, máu nhiễm đỏ phun trào. Ngũ Sắc Liên Hoa từ đó thoát ra mà lượn lờ xung quanh Trần Cận Nam.
Như ẩn như hiện, một hình hài thiếu nữ với đôi cánh trắng cũng lượn lờ như hình với bóng cùng một chỗ với bông sen trắng.
Lăng Mộc Minh nuốt vội một viên đan dược, ôm lấy vết thương mà cười lớn như hiểu ra điều gì đó. Sau tràn cười, hắn nghiến răng chịu đựng nỗi đau từ vết thương trước ngực, máu không ngừng chảy ra như những dòng sông đỏ rực.
Viên đan dược chỉ giúp hắn bổ sung khí huyết tạm thời, nhưng nội tạng đã tổn thương nghiêm trọng, còn khí lực trong cơ thể thì dần bị rút cạn. Hắn gắng gượng nhìn về phía Trần Cận Nam, ánh mắt đầy phẫn nộ lẫn tiếc nuối.
Dù vậy tràn cười điên loạn lại tiếp tục, Lăng Mộc Minh lớn tiếng nói:
“Thảo Mộc Linh Bảo… Ngũ Sắc Liên Hoa này vậy mà lại là Thảo Mộc Linh Bảo. Thảo nào không thể triệt để luyện hóa nó, ngược lại còn bị khí linh ngấm ngầm đầu độc. Ha ha ha. Ông trời giúp ta rồi.”
Khác với vẻ khổ sở vừa rồi, Lăng Mộc Minh không hề tỏ ra yếu thế khiến cho ba người Trần Cận Nam, Tommy và Eun Ji đều nhíu mày một cái. Tommy vốn cười cười nói nói, lúc này cũng căng thẳng mà quát:
“Lăng Mộc Minh, ngươi là sắp chết mà hóa điên rồi sao.”
Lăng Mộc Minh ngừng cười, ánh mắt như hung thú nhìn ba tên phản phúc, gằn nói từng chữ:
“Dù tạm thời không sử dụng được linh lực, lý nào ta còn sợ đám nghịch đồ các ngươi. Lăng Mộc Minh ta một đời luyện thể, chỉ bằng sức mạnh thể chất cũng đủ sức đánh chết ba người các ngươi.”
Trần Cận Nam đóng sầm lại mặt nạ của bộ chiến giáp cơ giới, âm thanh phát ra trầm đục đáng sợ, bằng sự tự tin của một kẻ nham hiểm mà nói:
“Vậy thì thử mới biết. Sư phụ mời chỉ giáo.”
Trần Cận Nam lao đi như một cơn bão, vừa xuất kích đã là tất sát. Trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một cây rìu khổng lồ, như cuồng phong mà đến, cú chém trực diện khiến Lăng Mộc Minh nhất thời lúng túng khó khăn né tránh.
Cú va chạm làm nổ tung nền đất đá, dưới ánh sáng phát ra ít ỏi từ những mảng rêu và đá dạ quang, chỉ thấy Lăng Mộc Minh chật vật nghiêng ngả tựa vào vách hang động.
Trần Cận Nam hiên ngang vác chiếc rìu to gấp đôi hắn mà đi đến, lưỡi rìu bóng loáng ánh lên sự sắc bén. Trông thì kềnh càng, nhưng dưới lực lượng khổng lồ của Trần Cận Nam, chỉ một bước nhẹ nhàng đã lại kéo gần khoảng cách.
Thế rìu như sấm sét, nhắm thẳng đỉnh đầu Lăng Mộc Minh mà chém. Không còn chỗ để lùi, Lăng Mộc Minh bắt buộc phải chống đỡ, hai tay thành chưởng, chấp lại vừa kịp lúc đón đỡ lưỡi rìu ngay trên đỉnh đầu.
Đằng sau lớp giáp cơ khí, Trần Cận Nam cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng trong bầu không khí nặng nề.
“Sư phụ, ngươi chỉ có hai tay, còn chúng ta có đến ba người.”
Hắn tự tin nói, mặt nạ cơ khí chiến giáp ánh lên một màu đỏ quái gở, như thể chính Trần Cận Nam đang hả hê, kiêu ngạo.
Ngay sau khi lời nói ấy vừa dứt, Lăng Mộc Minh chỉ kịp cảm nhận một luồng khí lạnh như băng châm thẳng vào mạn sườn. Cả cơ thể hắn giật mạnh, máu tươi từ miệng tuôn ra, lẫn với cả những mảnh vụn nội tạng. Trên mặt Lăng Mộc Minh hiện lên nét sửng sốt.
Tommy đứng gần đó, cười lớn. Một bên cánh tay hắn đã hóa thành một thứ vũ khí quái dị, gai góc nhọn hoắt. Từ vai đến cánh tay là một thanh trường thương sống động, đâm thẳng vào cơ thể Lăng Mộc Minh. Mũi thương xoắn tròn, xé toạc da thịt, cắm sâu đến tận xương.
“Một cú đâm chính xác. Sư phụ, chống cự vô ích thôi.” Tommy nói đầy đắc thắng, đôi mắt hắn sáng lên vì khát máu.
Trong khoảnh khắc đó, Eun Ji cũng không đứng ngoài cuộc. Từ vị trí ẩn nấp, cô xuất hiện với một cây cung cơ khí trong tay, đôi mắt chăm chú nhắm chuẩn mục tiêu. Mũi tên cơ khí được gia tốc bởi công nghệ tối tân, rít lên không trung nhanh như một tia chớp, xé toạc không gian mà ghim thẳng vào con mắt trái của Lăng Mộc Minh.
“ÁAAAA!”
Tiếng hét điên cuồng từ Lăng Mộc Minh vang lên như tiếng gầm của dã thú. Hắn lảo đảo, rồi quái lực từ bên trong hắn bùng phát. Một luồng khí đen tỏa ra, đẩy lùi cả Trần Cận Nam và Tommy, khiến cả hai phải lùi lại để tránh bị cuốn vào luồng gió tử thần.
Eun Ji nhìn thấy sự cuồng nộ trong ánh mắt còn lại của Lăng Mộc Minh. Hắn rít lên trong cơn đau, đôi tay run rẩy mà nắm lấy mũi tên.
“Đám phản đồ các ngươi…” Hắn gầm lên, giật mạnh mũi tên ra khỏi mắt mình. “Muốn giết ta? Các ngươi còn kém xa!”
Máu đen trào ra từ hốc mắt, nhưng Lăng Mộc Minh dường như không quan tâm đến nỗi đau đó. Bằng một cú giật mạnh, hắn kéo luôn cả con ngươi ra ngoài, máu bắn tung tóe khắp nơi. Cơ thể hắn rung chuyển, từng dòng ma khí cuồn cuộn trào lên, tạo thành những cơn lốc đen kịt xung quanh hắn.
“Ta vẫn còn ma khí…” Giọng Lăng Mộc Minh khàn đục, không còn là giọng của con người nữa. “Các ngươi nghĩ có thể hạ gục ta dễ dàng như vậy sao?”
Ma khí tỏa ra bao phủ cả không gian, không khí trở nên đặc quánh, làm mọi thứ xung quanh như nghẹt thở. Trần Cận Nam cảm nhận rõ sự thay đổi, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng hơn. Tommy và Eun Ji cũng bị luồng áp lực này làm cho nao núng, nhưng không ai dám thả lỏng phòng bị.
Khí đen từ trên đỉnh đầu Lăng Mộc Minh bốc lên ngùn ngụt, khiến cả ba người Trần Cận Nam phải dè chừng. Sức mạnh tỏa ra quá mãnh liệt, khiến cho dù Trần Cận Nam có tự tin đến đâu cũng không dám chủ quan.
Không gian hang động rung chuyển dữ dội theo từng nhịp vận khí của Lăng Mộc Minh. Những vết nứt trên tường hang rạn nứt, bụi bặm bay lả tả, âm thanh như tiếng sấm rền vang quanh không gian. Hắn hừ lạnh một tiếng, và chỉ trong chớp mắt, cả người lao đi như cuồng phong, tạo thành một luồng gió mạnh mẽ quét qua.
Bằng một sự tích tụ quái lực vi diệu, Lăng Mộc Minh dồn toàn bộ sức mạnh vào một cú đấm, hét vang:
“Phân Thể Ma Quyền! Chết hết cho ta!”
Âm thanh như tiếng sét xé không gian, quyền kình kinh thiên ập tới, bất ngờ hóa thành ba, ba nắm đấm hư ảo nện mạnh lên người Trần Cận Nam, Tommy và Eun Ji.
Như lá mùa thu bị cuốn đi trong cơn bão, cả bọn bị đánh bay ra ngoài, cơ thể va chạm với đất đá và cây cối, tạo nên một âm thanh ầm ĩ. Từng mảng đất nứt vỡ, cát bụi bay mù mịt, không gian như bị bao trùm bởi sự hỗn loạn.
Trần Cận Nam và Tommy gượng dậy, mỗi người đều cố gắng đứng vững giữa sự đau đớn và choáng váng. Hơi thở của họ nặng nhọc, nhưng miễn cưỡng có thể tái chiến.
“Eun Ji!”
Tommy hét lên, lo lắng khi thấy cô vẫn nằm im bất động trên mặt đất, cơ thể biến dạng, không rõ sống chết. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn, tim đập loạn nhịp, nỗi sợ hãi dâng trào.
Trần Cận Nam điều động Ngũ Sắc Liên Hoa tỏa ra hào quang bao trùm lấy hắn, phút chốc các thương tổn dần dần chữa lành. Hắn quay sang Tommy, giọng nghiêm trọng:
“Đây là lúc để lo lắng cho tình nhân của ngươi sao?”
Mặc kệ Trần Cận Nam, Tommy cố gắng tiến lại gần Eun Ji, nhưng cảm giác đau đớn từ những vết thương khiến mỗi bước đi đều trở nên khó khăn.
Theo sự huy động của Trần Cận Nam, khí linh của Ngũ Sắc Liên Hoa lại lượn lờ xung quanh Tommy và Eun Ji, hào quang ngũ sắc lập tức phát huy diệu dụng. Tommy lành lại các vết thương ngoài da, còn sắc mặt Eun Ji trở nên hồng nhuận đôi chút.
Lăng Mộc Minh, thấy nghịch đồ vẫn chưa bỏ cuộc, cười lạnh lùng, một mắt còn lại chứa đầy ma khí, kể cả hốc mắt đầy máu kia cũng ngùn ngụt khí đen hắc ám.
“Ngây thơ quá, ta để cho các ngươi thời gian chữa thương sao? Ép ta dùng đến tối hậu sát chiêu, mơ tưởng mà còn cơ hội sống sót?”
Lăng Mộc Minh quát, cả người tỏa ra một sức mạnh hủy diệt. Quyền lực từ hắn lan tỏa, như muốn hút lấy tất cả năng lượng xung quanh, làm không gian xung quanh trở nên ngột ngạt.
Quyền kình lại huy động, như bão táp mà đến, hắn hét lớn trong cơn cuồng nộ:
“Phản đồ, chết hết cho ta!”