Môn Thần - Chương 113
Bàn tay năm ngón của Xuyên Toa, từng ngón dài ngoằng dị dạng, mọc ra tua tủa như những xúc tu quái vật. Mỗi lần ông ta nhấc tay, không gian xung quanh như bị vặn xoắn lại, tạo ra những dao động kỳ dị trong không khí.
Nhưng giữa cái cảnh tượng ghê rợn ấy, ánh sáng vàng từ bi vẫn đều đặn tỏa ra từ cơ thể Xuyên Toa, như một lời nguyền nặng nề áp chế lên Lê Nhật, ép hắn phải quỳ xuống dưới sức mạnh tinh thần lẫn thể chất khủng khiếp của Xuyên Toa.
Dù thân hình Xuyên Toa đã biến dạng đến mức kinh dị, giọng nói của ông ta vẫn giữ vẻ bình thản, lạnh lùng, tựa như một vị Phật đang ban phước:
“Thí chủ, đừng kháng cự, nằm yên cho Phật gia độ hóa người.”
Lê Nhật khó nhọc ngẩng đầu lên, hơi thở đứt quãng, nhưng đôi mắt sắc bén lóe lên một tia gian xảo. Hắn nhoẻn miệng cười, giọng nói yếu ớt mà đầy mỉa mai:
“Cảm… ơn… Cái con mẹ nhà ngươi.”
Ngay sau đó, mặc cho áp lực của Xuyên Toa đè xuống như núi, Lê Nhật đột nhiên hóa thành một cơn lốc xoáy dữ dội, lao thẳng về phía trước với tốc độ bất ngờ. Khoảng cách quá gần, Xuyên Toa với thân hình khổng lồ không cách nào né tránh kịp, bị hất mạnh về phía sau trong sự bất ngờ và phẫn nộ.
Cả thân người Lê Nhật lao tới như một viên đạn pháo nén đầy sức mạnh, cú va chạm khiến không gian xung quanh rung lên dữ dội. Âm thanh phát ra khi hắn đâm thẳng vào Xuyên Toa tựa như tiếng kim loại va chạm với đá, vang vọng khắp vùng.
Xuyên Toa, dù đã biến hình quái dị với thân thể to lớn, vẫn không tránh khỏi sự đau đớn tột cùng, ông ta gào lên, giọng nói trầm đục chứa đầy phẫn nộ và bàng hoàng:
“Thí chủ… người lừa ta!”
Toàn thân Xuyên Toa bị Lê Nhật đẩy đi như một cỗ máy tàn phá không ngừng, cả hai trở thành một vầng sáng đỏ vàng lẫn lộn, quấn lấy nhau thành một cơn lốc xoáy dữ dội, phá tan cả khu rừng, cây cối gãy đổ, mặt đất nứt toác dưới sức mạnh cuồng nộ ấy. Tiếng động từ cuộc va chạm lớn đến mức dường như cả thiên nhiên cũng bị chấn động, mọi thứ xung quanh trở nên hoang tàn. Núi Cô Tô không ngừng rung chuyển dưới sức mạnh khổng lồ.
Sức mạnh hủy diệt của Lê Nhật đã được dồn nén trong suốt quá trình, không ngừng gia tăng khi hắn quyết tâm không để Xuyên Toa có cơ hội trở tay. Mỗi cú đấm, mỗi lực xuyên phá đều mang theo quyết tâm giết chết đối thủ trước khi thế cục hoàn toàn thay đổi. Hắn biết, nếu không tiêu diệt Xuyên Toa ngay lúc này, sức mạnh và áp lực tinh thần mà Xuyên Toa tạo ra sẽ khiến hắn không có đường sống.
Trong chớp mắt, Lê Nhật đã kéo Xuyên Toa xuyên qua từng lớp đất đá, lực va chạm mạnh đến mức đánh thẳng cả hai lên trời cao. Mặc dù Lê Nhật dốc hết sức lực, cơ thể dị dạng của Xuyên Toa vẫn không bị phá nát hoàn toàn. Chỉ có những vệt máu xanh quái đản tuôn ra từ miệng Xuyên Toa, nhưng đó vẫn chưa đủ để kết liễu tên quái vật dị dạng.
Khi đã cạn đà và sức mạnh của Lê Nhật dần giảm, Xuyên Toa chớp lấy cơ hội, đẩy mạnh Lê Nhật ra khỏi người mình. Khoảng cách giữa hai kẻ đối đầu được tạo ra, không gian ngưng đọng trong một khoảnh khắc căng thẳng. Xuyên Toa ôm lấy ngực, nơi bị Lê Nhật dồn sức đánh mạnh nhất, máu xanh vẫn nhỏ giọt nhưng ông ta không tỏ vẻ yếu đuối. Bàn tay đầy những ngón dài quái dị không ngừng xoa xoa chỗ đau, vừa xuýt xoa vừa nói bằng giọng trầm tĩnh nhưng lạnh lùng:
“Thí chủ… một khi đã quá ngoan cố… thứ lỗi Phật gia phải dùng biện pháp mạnh.”
Xuyên Toa từ từ đứng dậy, đôi mắt quái dị rực sáng, dường như đang chuẩn bị cho một đòn phản công ác liệt hơn bao giờ hết.
Lê Nhật mặt tái mét, không còn giọt máu, khi áp lực vô hình từ Xuyên Toa một lần nữa đè nặng lên cơ thể hắn. Trọng lực dường như gia tăng hàng trăm lần, ép chặt Lê Nhật từ trên cao xuống đất, khiến mọi cơ bắp của hắn đau nhói. Hắn cố gắng chống lại, nhưng vô ích. Cả người hắn bị dán chặt vào nền đất lạnh giá bên dưới chân núi Cô Tô, không thể nhấc nổi một ngón tay. Sức mạnh vô biên của Xuyên Toa như trói buộc hắn, không chừa một chút khe hở nào.
Trong sự căm phẫn, Lê Nhật thét lên, giọng nói đầy sự uất ức và bất lực:
“Phật gia cái con mẹ nhà ngươi! Quái vật ngoài hành tinh… đã lộ nguyên hình vẫn còn đội lốt từ bi sao?”
Xuyên Toa, dù cơ thể vẫn rạn nứt với những vết thương sâu và máu xanh chảy ra bên trong bộ cà sa, theo bàn chân dị hợm mà chảy xuống, vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, đầy từ bi như thể không có chuyện gì xảy ra. Ông ta nhẹ nhàng đáp lại, như một người giảng đạo chân thành, không một chút phẫn nộ hay xáo trộn trong tâm:
“Thí chủ lại nói sai rồi… Ta không đội lốt gì cả… Ta thật sự từ bi… Xin hãy tin ta.”
Giọng Xuyên Toa vang lên, bình thản mà tha thiết, dù ngực vẫn đang co thắt vì đau đớn. Ánh mắt của ông ta vẫn nhuốm đầy sự “từ bi,” phát ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo.
Dù vừa sử dụng sức mạnh tàn bạo, khiến Lê Nhật gần như không thể chống cự, nhưng khí chất của Xuyên Toa vẫn dịu dàng và thản nhiên, như thể tất cả những gì vừa làm chỉ là để cứu độ thế gian, mà không có một chút tàn nhẫn nào trong lòng.
Lê Nhật gồng mình cố gắng thoát khỏi sức ép, cơ thể rung lên vì tức giận và tuyệt vọng. Bàn tay hắn siết chặt thành quyền, máu từ lòng bàn tay rỉ ra khi móng đâm sâu vào da thịt.
“Ngươi dám nói từ bi?” Lê Nhật gằn giọng, dưới sức ép khổng lồ như núi lớn đè lấy, gượng đứng dậy. “Thứ từ bi của ngươi là gì? Là đè nát hết mọi thứ? Là áp bức, mị hoặc, buộc kẻ khác phải nghe theo sao?”
Xuyên Toa cười nhẹ, tiếng cười khàn khàn, âm trầm như tiếng chuông cổ vang lên giữa không gian u ám. Với đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ điềm tĩnh, như thể câu hỏi của Lê Nhật chỉ là một cơn gió thoảng qua. Ông ta nhẹ nhàng đáp, giọng nói trầm ấm, đầy vẻ từ bi:
“Phật gia không dạy giết người. Nhưng Phật gia cũng không né tránh chân lý của thế giới này, nơi mà sự sống và cái chết luôn đồng hành. Đôi khi, để cứu vớt chúng sinh khỏi đau khổ vô hạn, ta phải đưa ra những quyết định khó khăn. Người là nhân, chúng sinh là quả. Nếu một nhân gây đau khổ cho muôn người, thì ta, như một người giữ giới từ bi, buộc phải cân nhắc.”
Lê Nhật bật cười khinh bỉ, trong mắt hắn tràn đầy sự khinh miệt và bất mãn, lúc này dù cơ thể đã lún sâu vào đất đá đến nửa người, hắn vẫn hiên ngang ngửa mặt lên mà nói:
“Giết người để cứu người? Phật nào dạy ngươi điều đó? Phật giáo nhấn mạnh vào việc từ bi và không sát sinh. Giới thứ nhất trong Ngũ giới nếu ngươi còn không biết đừng vỗ ngực tự xưng là Phật gia. Điều này bao gồm cả việc không gây tổn hại đến bất kỳ chúng sinh nào. Tinh thần của Phật giáo khuyến khích tìm kiếm các giải pháp từ bi, nhằm không làm tổn thương hoặc gây đau khổ cho bất kỳ ai. Xuyên Toa, ta hỏi ông, ngụy biện, là ta hay là ông?”
Xuyên Toa lắc đầu, ánh mắt đầy sự tiếc nuối nhưng lại toát lên một vẻ kiên định vô hình. Chấn động từ đòn tấn công bất ngờ của Lê Nhật mang theo sức mạnh hủy diệt, đang từng cơn phá hủy cơ thể ông ta, khiến cho lời nói ra cũng trở nên khó khăn:
“Ta không mong cầu sự hiểu biết từ người… Những kẻ như người, mãi mãi bị vướng trong vòng xoáy sân hận và hủy diệt… Nhưng ta, ta đã nhìn thấy ánh sáng… và ta biết rằng đôi khi từ bi cũng cần phải cứng rắn.”
Ánh sáng từ cơ thể của Xuyên Toa bỗng sáng rực, như thể tất cả vũ trụ đều hội tụ lại bên trong thân hình khổng lồ ấy. Lê Nhật bị ánh sáng ấy làm cho mờ mắt, nhưng hắn vẫn không chịu buông xuôi.
“Ta chỉ muốn cứu rỗi chúng sinh khỏi đau khổ. Nhưng con đường này không dễ đi. Ta không có lựa chọn nào khác…”
Xuyên Toa vừa dứt lời, ánh mắt của ông ta lóe lên một tia lạnh lẽo, và từ trong chiếc cà sa sẫm màu của mình, ông ta chậm rãi lôi ra một vật. Thứ đó trông như một dòng lửa rực rỡ uốn lượn, phát ra ánh sáng đỏ ngầu và ám ảnh. Đó là một sợi xích, một sợi xích dài tưởng chừng như vô tận, cứ tuôn ra mãi từ trong tay áo Xuyên Toa.
Sợi xích có màu đỏ sậm, như được rèn từ ngọn lửa địa ngục, mỗi mắt xích được khắc những ký hiệu kỳ bí, cổ xưa, như những câu chú bị nguyền rủa, vang lên âm vang như tiếng thì thầm xa xôi trong gió.
Mỗi lần sợi xích chạm nhẹ vào nhau, nó để lại những vệt cháy xém, và không gian dường như rạn nứt, tỏa ra những nhịp dao động như hít lấy hơi thở của địa ngục. Xuyên Toa không nói thêm lời nào, chỉ để sợi xích tiếp tục tuôn ra, dài mãi không thấy điểm cuối, như thể ông ta đang trút ra cả một vực sâu vô tận chứa đầy oán khí.
Xung quanh, không gian như lặng ngắt, gió ngừng thổi, và không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt. Dường như mỗi mắt xích của sợi xích này đang mang theo sức nặng của hàng trăm, hàng nghìn linh hồn bị đọa đầy.
Ánh mắt của Lê Nhật không hề rời khỏi cảnh tượng quái dị đầy đe dọa trên không, chân của hắn rời khỏi mặt đất, dưới áp lực khổng lồ của Xuyên Toa mà lần nữa phi hành lên không.
Không hề sợ hãi đứng đối diện với tên quái vật ngoài hành tinh khoác áo cà sa, Lê Nhật mạnh mẽ nói:
“Xuyên Toa, ta mặc kệ những triết lý của ngươi. Nhìn ngươi không thể duy trì sức ép như trước… Hừ, nếu ta không lầm thì, đòn tấn công vừa rồi đã khiến ngươi không dễ tiêu hóa như vẻ bề ngoài.”
Xuyên Toa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dù giọng nói của Lê Nhật như những lưỡi dao sắc bén.
“Thí chủ nói không sai.” Ông ta đáp, đôi tay vẫn chắp trước ngực, sợi xích giờ đây đã tự động múa một cách uyển chuyển trên không “Phật gia bị người lừa, hứng trọn công kích đó quả thật đã như đèn cạn dầu. Nhưng, từ bi không phải là yếu đuối, không phải là buông bỏ. Đôi khi, ta phải mạnh tay để dập tắt cái ác, để bảo vệ sự bình yên của chúng sinh. Đó không phải là giết, mà là ngăn ngừa đau khổ lan tràn. Xích Hồn này, sẽ thay ta độ hóa người.”
Cơn thịnh nộ trong bùng cháy, Lê Nhật gầm lên:
“Phật pháp mà ngươi rao giảng là cái cớ cho sự áp bức mà thôi! Phật thật sự sẽ không sát hại bất cứ sinh linh nào. Dưới sự điều khiển của ngươi, trước đó không phải cũng đã gián tiếp mượn tay ta giết vô số sinh mệnh rồi hay sao? Đừng có giả nhân giả nghĩa! Ngươi không khác gì một con quái vật, dù ngươi có khoác lên mình bao nhiêu lý lẽ từ bi đi nữa!”
Xuyên Toa thở dài, ánh mắt vẫn không thay đổi, Xích Hồn như con rắn độc không thể cản phá mà vươn tới Lê Nhật từ trên cao. Hắn không né tránh, vì hiện tại Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng đã lần nữa được đánh ra.
Chưởng lực vô hình thành công xuyên qua lớp cà sa, đánh lên cơ thể quái dị của Xuyên Toa. Ngược lại, Xích Hồn đã phủ kín người Lê Nhật, ánh mắt quyết tâm của hắn là thứ duy nhất còn hé lộ, nhìn vào Xuyên Toa như diều đứt dây bị Dẫn Động Thuật không ngừng tàn phá.
Đến mức thân thể bị đánh thành nhiều mảnh, vỡ vụn, hóa thành bột mịn, chỉ còn lại nửa thân người phía trên từ eo lên tới đầu, khổ sở bỏ chạy mất dạng. Kể cả Xích Hồn cũng không thu hồi, bằng tốc độ nhanh nhất mà biến thành một vầng sáng vàng nhạt bỏ chạy sau những rặng mây.
Lê Nhật vẫn một ánh mắt kiên định nhìn theo diễn biến, xuyên qua từng lớp Xích Hồn đang quấn lấy hắn như muốn nói:
“Lý tưởng của ta, dù trời cao có sập xuống cũng không bao giờ thay đổi!”