Mada: Lời Nguyền Sông Mekong - Chương 3
Linh tỉnh dậy với một cảm giác mơ hồ, như thể mình vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng chưa kịp sáng tỏ. Cô ngồi dậy trên giường, ánh sáng mờ nhạt của bình minh len lỏi qua cửa sổ, chiếu những tia sáng yếu ớt lên mặt đất, tạo nên một không gian đầy sương mù mờ ảo. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó vẫn đeo bám tâm trí cô, như một bóng ma chưa thể xua tan.
Đêm qua, những hình ảnh về Mada cứ hiện lên không ngừng. Cô không thể nào quên được đôi mắt đỏ rực, đầy thù hận và oán giận của người phụ nữ đó. Cô cố gắng phủ nhận tất cả, bảo mình không tin vào những câu chuyện hoang đường, nhưng chính những hình ảnh ấy lại dần dần lấn át lý trí của cô, khiến cô cảm thấy mình như một con cờ trong tay một lực lượng vô hình nào đó.
Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt không đủ để xua tan bóng tối còn đọng lại trong lòng cô. Dòng sông Mekong vẫn cuộn chảy, vỗ về bờ cát đen ngòm như muốn giấu đi những bí mật sâu thẳm bên dưới. Cô không thể cưỡng lại được cảm giác muốn hiểu rõ hơn về câu chuyện này, dù sao thì, đã bước vào rồi, cô không thể quay đầu.
Linh quyết định đi tìm thêm thông tin về Mada, không chỉ từ những người trong làng mà còn từ những cuốn sách cũ mà cô tìm được trong thư viện nhỏ của làng. Những trang sách bạc màu chứa đựng những câu chuyện huyền bí về những linh hồn vất vưởng, về những lời nguyền từ lâu bị lãng quên. Cô dành cả buổi sáng đọc một cuốn sách dày cộp, trong đó ghi chép những truyền thuyết về sông Mekong, về các linh hồn không siêu thoát, và về Mada linh hồn mà người ta tin rằng sẽ quay lại vào mỗi mùa lũ.
Theo sách, Mada không phải là một linh hồn bình thường. Cô ta là hiện thân của nỗi oán hận, của tình yêu bị phản bội, và sự khao khát được trả thù. Không ai biết cô ta đến từ đâu, chỉ biết rằng, từ khi cô ta bị giết dưới dòng sông, mỗi mùa mưa đến, dòng sông Mekong lại kéo về những linh hồn đáng thương, và Mada, cùng với lời nguyền của mình, bắt đầu đi tìm những người phải thay thế mình. Dòng sông không chỉ mang nỗi đau của một con người, mà còn là nơi lưu giữ tất cả những ký ức tội lỗi và oan ức.
“Những ai dám bước vào lãnh địa của Mada sẽ không thể thoát khỏi cô ta,” Linh thì thầm khi đọc đến đoạn đó. Cô chợt rùng mình, cảm giác như có ai đó đang đứng ngay phía sau lưng mình. Cô quay lại, nhưng chẳng có ai cả.
Cả ngày hôm đó, Linh không cảm thấy yên ổn. Những âm thanh lạ lùng bắt đầu xuất hiện, như những tiếng thì thầm không thể giải thích nổi. Cô nghe thấy tiếng bước chân khẽ nhẹ nhàng trên hành lang vào lúc nửa đêm, tiếng vỗ về từ bờ sông vọng lại qua cửa sổ. Cảm giác ấy khiến lòng cô rối bời, không biết nên tin vào cái gì. Có phải tất cả chỉ là trí tưởng tượng? Hay thực sự có một thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng đang chờ đợi cô, chỉ cần một bước chân sai, cô sẽ trở thành con mồi tiếp theo?
Đêm nay, Linh quyết định không ngủ. Cô bật đèn dầu và ngồi trong phòng, ánh sáng vàng chiếu lên mặt bàn gỗ cũ. Mắt cô dán chặt vào cửa sổ, không rời đi dù chỉ một phút. Những bóng đen ngoài cửa sổ lướt qua, làm lòng cô thêm phần bất an. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó, không phải con người, mà là một linh hồn, đang đứng đó, nhìn cô chăm chăm.
Dòng sông bên ngoài vỗ về trong đêm tĩnh mịch, nhưng tiếng nước lại không giống bình thường. Nó gào thét như tiếng rên rỉ của một linh hồn đau khổ. Linh nhìn ra ngoài cửa, một bóng dáng mờ nhạt xuất hiện trên mặt nước, lướt qua như một cơn sóng nhẹ. Cô dụi mắt, nhưng bóng dáng đó không biến mất, mà lại gần thêm, gần hơn từng chút một.
Khi Linh nhận ra đó là hình bóng của một người phụ nữ, mặt nước dường như bị vỡ ra, tạo thành những vết nứt dài, những sóng cuộn xoáy như muốn nhấn chìm cô vào trong. Linh hoảng hốt, lùi lại, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không thể tin vào mắt mình nữa, nhưng tất cả quá thật. Đó là Mada.
Linh chạy ra ngoài, bước chân không vững vàng, lòng đầy sợ hãi. Dòng sông vẫn cuộn chảy, nhưng lần này, nước không còn là thứ gì đó bình yên nữa. Mặt nước như một tấm gương vỡ, phản chiếu những hình ảnh méo mó, những bóng dáng không rõ ràng. Linh bước đến gần bờ, nơi bóng tối bao phủ lấy mọi thứ. Cô có thể cảm thấy Mada đang ở đâu đó rất gần, và rồi, khi cô không còn kiên nhẫn được nữa, cô gào lên:
“Mada! Cô muốn gì?”
Tiếng gào của cô vang vọng trong không gian, nhưng không có câu trả lời. Thay vào đó, mặt nước dâng lên, cuộn xoáy mạnh mẽ, và từ đó, một tiếng thì thầm văng vẳng trong không khí. “Trả lại… cho ta…”
Linh bàng hoàng, bước chân lùi lại, và ngay lập tức một làn sóng đen xâm chiếm mắt cô. Cô cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo bám lấy chân, kéo cô xuống dưới nước. Nước sông dâng cao, cuộn xoáy như muốn nuốt chửng cô, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt đỏ rực của Mada đang nhìn mình từ dưới đáy sông.
Khi Linh tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên bãi đất, cơ thể ướt đẫm, và dòng sông Mekong vẫn cuộn chảy, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô hoảng hốt ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai. Duy nhất, chỉ có bóng tối và những làn sóng lạnh lẽo. Mắt cô mờ đi, và cô cảm thấy như mình vừa bước qua một cánh cửa, nơi thực tại và ảo giác hòa lẫn.
“Trả lại cho ta…” Tiếng thì thầm lại vang lên trong đầu cô, như một lời nguyền không thể xóa nhòa.