Lượt Chơi - Chương 3.3
Thế rồi mấy ngày hôm sau một bàn lễ đã được diễn ra, chú Kiên thấy Minh mồ côi cha mẹ một mình coi cút nhà cửa thì không có nên thôi đành lập cho anh một cái bàn thờ nhỏ trong một góc xưởng, dù gì Minh cũng đã làm ở đây hơn cả chục năm trời.
Cái ngày làm lễ cầu hồn cho Minh, trời đang nắng thì bỗng kéo mây hậm hực rền vang những tiếng sét lớn như muốn nhắc nhở rằng một thứ gì đó kinh khủng vừa mới được giải thoát ra bên ngoài.
Sau cái ngày làm lễ ấy thì mấy đêm liền Huy và Thiện đều không thấy giấc mơ kia lập lại nữa. Huy ngồi trước ban công nhà mình hút thuốc rồi suy nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời, liếc nhìn cái đồng hồ cũng đã khuya toang đứng dậy mà bước vào đi ngủ thì tóc gáy anh bỗng chốc lại dựng ngược lên, Huy quay phắt lại mà nhìn bên dưới thì điếng người khi thấy trước cổng nhà mình có một bóng người đang đứng nhìn vào bên trong, ban đầu Huy còn tưởng là trộm nên từ từ quan sát một thì không thấy người kia có ý định gì khác thường ngoài việc chỉ đứng nhìn vào trong, Huy lên tiếng gọi với xuống:
– Ai… ai đấy…
Lúc này bóng người bên kia liền xoay người bước đi, Huy khó hiểu nheo mắt nhìn theo thì há hốc mồm khi thấy người bên dưới là một thanh niên đang cởi trần, chỉ mặc mỗi cái quần đùi, tay đang cầm một con dao lớn mà bước đi trong đêm, Huy nheo mắt nhìn cho kỹ thì thấy trước bụng người kia có thứ gì đó lòng thòng, thoáng nhìn qua cái bóng thì nghĩ rằng là sợi dây thắt lưng. Huy lắc đầu rồi quay người đi vào, anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà chửi thầm:
– Má… mấy thằng ngáo đá.
Trong cơn mơ đêm hôm ấy Huy lại mơ thấy Minh đang cởi trần, mặc một cái quần đùi mà đứng trước mặt mình. Huy hoảng hốt mà kêu:
– Mày mày… mày… mày sao vậy Minh…
Lúc này Minh chỉ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng mà lên tiếng:
– Mày không cần hỏi. Tao đến đây để cảm ơn mày vì đã cầu hồn tao về. Nay tao được ở trong xưởng. Chúng mày cần gì cứ khấn tao một tiếng, tao sẽ giúp cho chúng mày. Còn chuyện kia của tao, tao sẽ tự giải quyết. Được rồi, tao có việc. Tao đi trước. Chúng mày giữ gìn sức khoẻ.
Nói đoạn Minh quay người bước đi, trên tay Minh rút đâu ra một con dao lớn cầm chắc nó trên tay. Thấy vậy Huy liền lao theo toang can ngăn nhưng bất chợt Minh quay phắt lại trừng mắt với khuôn mặt bê bết máu trong rất kinh hãi và hung tợn khiến Huy giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới 4h30 sáng thì thở dài mà nằm ì ra giường.
Hải lồm cồm bò dậy khỏi giường, hắn nhìn đồng hồ đã là 5h30p sáng, theo lịch làm việc của hắn thì giờ này hắn phải dậy chuẩn bị đi đến phòng gym sớm.
Toang leo xuống giường rồi đi vào vệ sinh cá nhân, hắn đang rửa mặt thì cảm giác có ai đó đang đi qua đi lại trong phòng mình, hắn đưa tay kéo cánh cửa nhà vệ sinh nhìn ra ngoài thì không thấy ai, quay vào giật bắn mình mà hốt hoảng vì trong kính phản chiếu là khuôn mặt bê bết máu của Minh đang trừng hai con mắt đỏ lên nhìn hắn.
Hắn vội lao nhanh ra ngoài mà thở hổn hển, từ ngày hắn giết Minh rồi thiêu xác thì hôm nay hắn mới cảm thấy có sự lạ. Nghĩ rằng mình chỉ nhìn nhầm ảo giác nên hắn vội vã thay quần áo rồi đi xuống tầng dưới dắt xe toan đi ra ngoài.
Vì nhà hắn kinh doanh thi công bia mộ nên những tấm bia được gắn đầy trên tường, trên bia mộ khắc đầy những tên tuổi của người đã mất, hắn toan bước ra ngoài leo lên xe đi thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên khiến hắn giật mình
*renggg*
Lúc này hắn đi nhanh tới mà bắt máy:
– Alo, xưởng bia mộ Hoàng Hải xin nghe.
Phía bên đầu dây bên kia liền đáp bằng cái giọng khàn khàn:
– Alo, phải xưởng bia mộ không. Tôi muốn đặt một tấm bia mộ.
Hải nghe vậy thì lập tức lấy giấy bút ra sẵn rồi hỏi lại:
– Cho tôi xin thông tin của anh.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi lên tiếng:
– Trần Ngọc Minh. Sinh ngày xx-xx-1998.
Hải liền đáp:
– À anh cho tôi xin ngày mất nhé.
Phía bên kia im lặng hồi lâu thì lên tiếng:
– 12/3/2023.
Hải ghi lại từng chi tiết rồi nhớ lại ngày 12 đã qua lâu rồi, nhưng lại nghĩ rằng chắc bia mộ này làm lại. Nên cũng chẳng hỏi gì thêm về ngày tháng. Hắn lên tiếng hỏi tiếp:
– À vậy bia mộ này lập cho ai vậy Anh. Kiểu như ông bà cha mẹ hay anh chị em trong nhà. Và người lập là ai để bên tôi in thông tin lên bia.
Bất chợt từ bên kia cái giọng nói trở nên lanh lãnh đáng sợ vang vọng khiến Hải nổi da gà:
– Cho tao… Cho tao… hahaha… tao lập cho tao… Hahaha…
Hải rùng mình rồi đưa cái điện thoại ra xa, sau đó thì ụp xuống tắt máy mà làu bàu chửi:
– Bố… mới sáng sớm đã gặp thằng điên…
Liếc mắt nhìn tờ giấy ghi thông tin thì Hải lẩm nhẩm thì nhận ra Trần Ngọc Minh là tên đầy đủ của Minh, thêm nữa ngày mất cũng là ngày mà Hắn đã tự tay giết chết Minh. Hắn quá kinh hãi mà hét lớn:
– Á…
Hắn té bật ra bên ngoài lăn mấy vòng, sau đó thì vội vàng leo lên xe mà đề máy chạy đi mất hút không dám quay đầu lại nhìn.