Ký Sự Người Viết Đơn. - Chương 3.2
Bà Liên cau mày, chậc lưỡi rồi khó chịu:
– Mày còn nghĩ tới mẹ mày cơ à, đấy… tao bảo rồi… thằng đấy nó không tốt đẹp gì đâu… mày cứ cãi tao… thế nao… nó bảo sinh ra nó nuôi cơ mà… ấy… giờ cái bụng mày bự chảng ra như cái thúng thế thì nó lại chuồn đi mất… giời ơi… mày ngu lắm con ạ…
Ánh Vân biết mình nhẹ dạ cả tin mà bị người đàn ông khác lừa, giờ đây mọi thứ với cô như đổ sập, mẹ cô mà biết chuyện này thì làm sao mà cô sống nỗi, mẹ cô cũng chẳng đẹp mặt gì với hàng xóm láng giềng, lại gắn cho cái mác không chồng mà chửa hoang. Ánh Vân thút thít níu tay bà Liên:
– Dì ơi… dì giúp con… giờ làm sao đây hở dì… huhuhu…
– haizz giúp thế nao được… lúc đầu tao còn bảo mày bỏ đi… mày không chịu. Giờ cái thai nó lớn thế này rồi… sao mà phá được… giời ơi…
Nghe vậy, Ánh Vân lại ôm mặt mà khóc lên từng tiếng. Bà Liên ngồi thở dài, nhưng ánh mắt có chút suy tính gì đó rất gian xảo, đoạn lại lên tiếng:
– Thế thôi chuyện đã lỡ rồi. Mày cứ sinh đứa bé ra đi, rồi lại mang cho trại mồ côi mà gửi, không lại mang nó đặt ở cổng chùa hữu duyên mà cho nó nương nhờ nhà phật…
Nghe bà Liên nói vậy thì Ánh Vân như được khai sáng, đây cũng là một cách làm không hề sai, dù gì thì dù nó vẫn tốt hơn là phá thai. Cô gật gù như đồng tình với cái cách mà bà Liên đưa ra. Lúc này hai dì cháu ngồi thêm một lúc thì bà Liền đứng dậy mở cửa mà đi ra ngoài.
Chú đứng nghe qua cuộc trò chuyện thì biết được cái thai của Ánh Vân là ngoài ý muốn với bạn trai, lúc đầu hắn ta ngỏ ý muốn giữ cái thai và sinh con. Nhưng đến khi cái thai lớn lên sắp sanh thì hắn trốn đi đâu mất. chú Thuận lại im quan sát thì thấy bà Liên vừa đi ra vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc ra điều gian xảo.
Mọi thứ như quay cuồng trước mặt khiến chú Thuận loạng choạng đứng không vững, bẵng một lúc thì thấy đang đứng trước căn phòng lúc nãy. Chợt nghe tiếng la thất thanh bên trong chú mới lao nhanh vào, trước mắt chú là bà Liên đang cầm cái dao lớn đứng nghiến răng nhìn trừng trừng vào người Ánh Vân đang ngồi sát vào góc tường, ánh mắt hoảng sợ chắp tay run run mà van xin:
– dì ơi… dì tha cho con dì ơi…
Chú Thuận không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà Liên muốn giết Ánh Vân chăng. Lúc này Chú toan lao tới can ngăn nhưng tay vừa chạm vào thì như một luồng ảo ảnh không có thực. Cũng đành bất lực mà đứng chôn chân chứng kiến cái cảnh trước mắt, bà Liên lúc này như mất đi lý trí, ánh mắt thất thần:
– Vân ơi, vì dì lần này đi con. Dượng con sắp không chống cự được cơn bệnh rồi. Dì không muốn mất ông ấy… con thương dì thì cho dì cái thai kia đi con…
Ánh Vân run run khóc lóc:
– không… không… bà bị điên rồi… huhuhu… tại sao lại đòi ăn cháo thai nhi để chữa bệnh ho lao cơ chứ… huhuhu… mấy người ăn cháo chó con chưa đủ kinh tởm hay sao… huhuhu…
Số là mấy ngày trước bà Liên có than thở chuyện này với mấy người ngoài chợ, thì có một người đàn ông quái dị tới nói với bà rằng chỉ cần ăn cháo thai nhi sẽ hết bệnh.
Lúc đầu nghe thấy thì bà có chút kinh tởm, nhưng nghĩ về việc ông Dũng sắp chết thì bà không đành, người kia lại còn dẫn chứng thêm vài câu chuyện về những người mắc căn bệnh ho lao đã được chữa khỏi nhờ cái cháo thai nhi ấy, nên bà cũng bắt đầu tin vào ý kiến của người kia đưa ra.
Lại thêm bệnh tình của ông Dũng ngày một trở nặng, dường như cái chết đang đến cận kề, bà Liên không đành dương mắt thấy chồng mình chết một cách đau đớn, nên quyết tâm phải làm mọi cách dù là cách gì đi chẳng nữa.
Lúc này bà Liên tiếp tục nài nỉ vài câu rồi vờ khóc lóc, thuyết phục mãi nhưng Vân không chịu thì bà như trở thành một con thú điên loạn, gằn giọng mà hét lớn:
– Con khốn nạn, mày là thứ đàn bà hư thối. Mày ăn ở trong nhà tao bao nhiêu lâu nay, tao có nói gì không hở, nay chỉ nhờ mày một chút việc mà mày nhẫn tâm không giúp, con người mày hẹp hòi đến thế sao… dời ơi… mày có thế dượng mày sắp chết kia không, hả… mày mày… đã thế… tao giết mày… tao giết mày…
liền lao tới vung con dao lớn mà chém xuống, nhưng may mắn thay là Ánh Vân kịp thời né tránh, miệng hét toáng lên:
– Dì ơi, dì tha cho con dì ơi… dì ơi… huhuhu…
– Tha cho mày… tha cho mày… rồi cái chết có tha cho chồng tao không… Hả…
Dứt lời bà lại vung cái dao mà lao lên, Ánh Vân vác cái bụng bầu mà vùng chạy rất khó khăn, toan lúc này chú Thuận lao tới ôm chặt lấy bà Liên mà cản lại thì dường như là không thể, hai tay ôm vào hư không. Chú quay lại thì thấy Ánh Vân đang cố đưa tay mở cánh cửa phòng, con mụ Liên thì hai mắt trợn trừng trừng, tay lăm lăm con dao, miệng hét lớn: