EM MỚI LÀ CÔ DÂU. - Chương 13
–Con đĩ này, bố mày tưởng mày đang mang đứa con của tao nên tao mới bỏ Loan để cưới mày, hòng không để con tao phải mồ cô cha. Tao không ngờ tao lại bị cái con đàn bà lăng loàn như mày lừa bấy lâu nay.
Oan hồn Loan cười lên man dại, tiếng cười đau sót, thêm cả tiếng khóc thê lương. Lần này thì Tuấn có thể nghe rõ mồn một.
–Ha… Ha… Ha… Ha… hư… hư… hu… hu anh Tuấn à anh Tuấn đến bây giờ anh mới nhận ra thì cũng đã muộn rồi.
Tuấn quay phắt lại nhìn, thấy thân hình kinh dị kia đang đứng ngay sau lưng mình, hắn vội lật hẳn người, lết ra xa. Từng dòng máu cũng theo đó loang xuống đường, Tuấn kinh hãi lắp kêu lên.
–Loan… Loan… Em chết rồi cơ mà… sao… sao em lại ở đây.
Tuấn nhìn xuống bụng Loan, hắn nhận ra Loan không phải là người. Bởi xác cô đã được chôn cách đây một tuần vả lại với vết thương trên bụng kia thì làm gì có ai chịu được. Hắn nhớ lại lời mấy bà ngoài chợ sáng nay nói và tin rằng đây chắc chắn đây là oan hồn của Loan về tìm mình. Hắn sợ hãi run lên bần bật nói.
–Loan! Loan anh xin lỗi, thật sự anh xin lỗi. Anh sai rồi…. Anh sai rồi em tha tội cho anh có được không?
Tuấn sụt sùi khóc, nước mắt cũng trào ra. Tuấn Biết Loan về muốn lấy mạng hắn, hắn sợ hãi bởi bây giờ hắn mới đứng được trên đỉnh cao của danh vọng mà lại phải bỏ mạng sớm như thế này sao. Con Ngọc thấy Loan không để ý đến mình, nó liền dùng hết sức mình, mặc kệ cơn đau cố sức chạy đi. Thế nhưng Loan đâu có tha cho nó dễ vậy, nhanh như một cơn gió Loan đã hiện ra trước mặt đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn nó nói.
–Chạy đi đâu, mày làm cho tao thành cô hồn dã quỷ như bây giờ mà còn muốn chạy sao Hả?
Con Ngọc đang đà chạy xuống dốc, bị oan hồn của Loan làm cho bất ngờ, cộng với vết thương trên người. Nó khụy chân ngã lăn ra, thuận theo đà dốc nó cứ thế lăn lông lốc trên đường đến cả mấy chục mét. Cuối cùng nó lăn xuống chân dốc nơi có trụ mốc bằng bê tông để chỉ đường, nó đập đầu đánh cộp một cái, gương mặt dập nát, máu cùng với óc phọt cả ra ngoài bất động ngay khi ấy, không còn dấu hiệu của sự sống.
Tuấn trông thấy cảnh này sợ hãi kêu toáng lên, hắn vùng dậy bỏ chạy về hướng ngược lại. Loan lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
–Anh Tuấn, anh lại muốn bỏ em đi sao. Em vẫn chưa hỏi anh câu này mà.
Tuấn run rẩy.
–Câu… Câu Gì?
–Anh xem em hôm nay có đẹp không, chiếc váy cưới này là em mua để chuẩn bị cho ngày cưới chính thức của hai chúng ta. Nhưng anh lại không muốn lấy em nữa. EM MỚI LÀ CÔ DÂU của anh cơ mà, sao anh lại chối bỏ em như thế hả anh Tuấn.???
Tiếng nói nỉ non xen lẫn chua sót, kèm theo cả tức giận. Tuấn nghe xong gương mặt bỗng trở lên ngây dại như kẻ mất hồn, đờ dẫn nhìn Loan. Oan hồn Loan lại tiếp.
–Đi thôi anh, đi với em. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, giờ đây em không còn phải đêm đêm rơi nước mắt vì nhớ anh nữa rồi.
Nói rồi oan hồn Loan đi trước,Tuấn cũng bước những bước vô hồn theo sau, chậm chạm tiến sát lại lan can cầu, nhẹ nhàng trèo lên rồi buông mình xuống dưới. khi đã rời chân khỏi lan can hắn mới hồi tỉnh, phát hiện mình đang rơi thì hốt hoảng kêu lên KHÔNG… KHÔNG…
Tiếng hát nỉ non lại vang lên trong đêm vắng, tha thiết, sót xa, thê lương, sầu thảm vô cùng…