Đêm tháng bảy kể chuyện cô hồn - mùa 2 - Phần 1 - Chương 5
- Home
- Đêm tháng bảy kể chuyện cô hồn - mùa 2
- Phần 1 - Chương 5 - Đêm Thứ 1. Ngôi nhà có con chó ma
Bà Mệ nghe đến đâu thì lạnh người đến đó. Vì nếu theo những gì mà con trai người kia nói, thì rất có thể cha ruột của lão Bằng đã gặp thầy bùa ngải kia, và cũng đã từng giết chó. Bà đi đi lại lại trong nhà, lòng suy nghĩ rất mông lung. Vì mọi thứ, dẫu sao cũng chỉ là phỏng đoán của bà. Nhưng nếu biết mà không nói, để cho người ta chết trước mặt mình thì bà lại không đành lòng. Cuối cùng, bà Mệ quyết định sẽ nói hết những gì mình đã biết với lão Bằng, còn giải quyết như thế nào là do lão.
Mấy ngày sau, bà từ quê trở về nhà, vừa hay gặp lão Bằng đang lúi húi dọn dẹp ngoài cửa. Sau vài câu xã giao, bà Mệ mới ngó nghiêng xung quanh để xem có ai nghe lén hay không, rồi mới thì thào nói với lão những điều mình biết. Tưởng đâu ông Bằng sẽ để tâm, nào ngờ ông ta chỉ nói:
“Đúng là ông cụ nhà em có chôn một con chó dưới đất. Nhưng việc ông cụ có làm bùa ngải hay không, cái này không thể kiểm chứng được nữa. Bác nói thế này…. thật khó cho em quá.”
Bà Mệ lắc đầu:
“Tiếng chó sủa inh ỏi suốt đêm. Bóng dáng nó xuất hiện vào những đêm rằm tháng bảy, đứng bằng hai chân, chống gậy đội nón, chú không thấy biểu hiện quá rõ ràng hay sao? Nếu không giải quyết dứt điểm chuyện này, chú không thể cho thuê căn nhà này, mà chưa biết chừng trong nhà cũng gặp chuyện không may. Chú nghĩ xem có phải không?”
Thấy lão không nói gì, bà lại tiếp tục:
“Việc làm bùa vốn dĩ phải hết sức bí mật. Người trong thôn này có thể biết ông cụ nhà chú giết con chó già nuôi nhiều năm. Điều đó có nghĩa là việc làm bùa đã bị lộ. Ông cụ chết là do bùa ngải… Chú ơi! Chú phải liệu đấy!”
Những lời cuối cùng bà Mệ nói bằng giọng tha thiết, tựa hồ bà đã dốc hết lòng cho người hàng xóm tối lửa tắt đèn. Nào ngờ, lão Bằng lắc đầu rồi nói vài câu vô thưởng vô phạt, cuối cùng bước vào bên trong nhà. Ý của lão ta đã rất rõ, ông không muốn nghe bà Mệ thêm nữa.
…………………………
Mấy năm sau, bà Mệ già nua bệnh tật rồi cũng nhắm mắt xuôi tay. Lão Bằng cũng qua đời vào năm 62 tuổi. Người ta bảo, đến tuổi đó là đại hạn lớn nhất cuộc đời, ai không qua nổi thì đều vong mạng. Ngày lão Bằng chết, con trai lão cũng vừa tốt nghiệp đại học. Đêm trước ngày đưa lão Bằng đi hỏa thiêu, những người trong đám ma ai cũng thấy tiếng chó sủa inh tai trên mái nhà dội vào đến nhức óc.
Sau tang lễ, vợ con lão Bằng cũng rời đi nơi khác, thỉnh thoảng mới về để cúng cô hồn vào đêm rằm tháng bảy, hoặc cúng tất niên vào dịp cuối năm.
Mấy mươi năm sau, con lão Bằng là lão Bách, vì làm ăn thua lỗ nên đành phải về căn nhà có con chó ma. Đi cùng lão là người vợ kém lão gần mười tuổi. Cả hai người sống với nhau nhiều năm mà không có con. Cho đến khi người ta khám nghiệm thi hài mới phát hiện rằng bà vợ lão Bách lúc ấy đang mang thai, không có cớ gì lại tự vẫn như thế cả. Điều kinh hoàng hơn nữa, trên mặt đất chỗ vợ lão treo cổ, xuất hiện toàn chân chó. Lúc biết tin cái thai trong bụng vợ, lão Bách quỳ trước sân mà khóc.
…………………………..
Căn nhà có con chó ma cho đến giờ vẫn còn, nằm sâu trong một huyện nhỏ của tỉnh Cao Bằng. Cứ vào đêm rằm tháng bảy, người trong làng lại bật đèn sáng chưng trước cửa nhà, không ai dám bước chân ra ngoài đường, tất cả đều nằm im chờ trời sáng. Tiếng chó sủa sẽ bắt đầu vang lên từ lúc nửa đêm, đến hơn ba giờ sáng thì dừng. Bí mật về gã đàn ông chỉ dẫn làm bùa từ việc giết chó, mãi sau này mới có người khám phá được.
……………………………….
Hết đêm thứ nhất.
Mời các bạn đến với đêm thứ hai: Ngôi mộ màu xanh lam
Đọc đến đoạn bà Mệ lại liên tưởng đến Tết Ở Làng Địa Ngục