Lạc Âu Huyết Mạch - Chương 8
Chương 8: Hố Sâu
Sau một đêm tạm nghỉ trong căn hầm trú ẩn, Gia Thịnh và Lâm Tuyết quyết định lên đường đến “Hố Sâu” – nơi mà Trương Lập cảnh báo là địa ngục. Trước khi họ rời đi, Trương Lập trao cho Gia Thịnh một tấm bản đồ thô sơ và một lời nhắn:
“Cẩn thận với những gì các người sẽ thấy. Đôi khi, kẻ thù không chỉ là quái vật mà còn là chính chúng ta.”
—
Bước vào bóng tối
Con đường dẫn đến Hố Sâu được bao phủ bởi màn sương dày đặc. Cây cối ở đây không còn là những thân cây trơ trụi mà là những cột sống khổng lồ, cuốn lấy nhau, phát ra tiếng kêu răng rắc ghê rợn mỗi khi gió thổi qua.
“Cảm giác như đang đi xuống lòng địa ngục,” – Lâm Tuyết khẽ nói, mắt không rời khỏi bóng tối phía trước.
Gia Thịnh đi trước, ánh mắt kiên định nhưng lòng đầy bất an. Bản đồ chỉ ra rằng Hố Sâu nằm ngay giữa khu vực từng là trung tâm nghiên cứu khoa học lớn nhất của Hoa Hạ. Anh nghĩ thầm:
“Có thể đây là nơi mọi chuyện bắt đầu.”
Tiếng động lạ bất chợt vang lên từ trong bóng tối. Một thứ gì đó đang di chuyển, nhanh và đầy nguy hiểm.
“Chuẩn bị đi,” – Gia Thịnh ra hiệu, tay nắm chặt thanh kiếm vừa nhặt được từ khu trú ẩn.
Bất ngờ, từ trong sương mù, một sinh vật khổng lồ lao ra. Nó có hình dáng giống một con nhện nhưng cơ thể lại kết hợp với những mảnh kim loại rỉ sét. Đôi mắt nó đỏ rực, phát sáng trong bóng tối.
“Đây là… Máy Nhện!” – Lâm Tuyết hét lên, hoảng hốt lùi lại.
—
Cuộc chiến sinh tử
Con Máy Nhện tấn công không chút do dự. Những chiếc chân sắc nhọn của nó cắm sâu xuống mặt đất, tạo nên âm thanh vang dội. Gia Thịnh và Lâm Tuyết nhanh chóng tách ra hai hướng để tránh đòn.
“Tấn công vào khớp nối chân của nó!” – Gia Thịnh hét lên, nhận ra điểm yếu của sinh vật này.
Lâm Tuyết nhanh nhẹn lao tới, sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để cắt đứt một trong những khớp chân của nó. Nhưng ngay lập tức, con Máy Nhện quay lại, tung ra những mảnh kim loại sắc nhọn về phía cô.
Gia Thịnh không do dự, lao tới chặn đường tấn công. Anh sử dụng toàn bộ sức mạnh, dồn lực vào thanh kiếm, chém mạnh vào đầu con quái vật. Một tia sáng bùng lên, và cơ thể Máy Nhện đổ gục xuống.
“Kết thúc rồi sao?” – Lâm Tuyết hỏi, thở dốc.
“Không,” – Gia Thịnh trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. – “Đây chỉ là kẻ canh cửa.”
—
Hố Sâu lộ diện
Sau khi đánh bại Máy Nhện, họ tiến thêm một đoạn và cuối cùng cũng đến được Hố Sâu. Đó là một hố khổng lồ, sâu hun hút, bao quanh bởi những mảnh vỡ của tòa nhà nghiên cứu. Từ bên trong, một ánh sáng mờ ảo phát ra, giống như lời mời gọi chết người.
“Chúng ta thực sự sẽ xuống đó sao?” – Lâm Tuyết hỏi, giọng run run.
“Không còn lựa chọn,” – Gia Thịnh đáp. Anh nhìn vào ánh sáng, cảm giác như có gì đó rất quen thuộc.
Họ buộc dây thừng vào một cột trụ gần đó và bắt đầu trèo xuống. Không khí trở nên ngột ngạt, và một âm thanh thì thầm đầy bí ẩn vang lên trong đầu họ.
“Chào mừng,” – giọng nói bí ẩn vang lên, khiến cả hai đều dừng lại. – “Đã lâu rồi không có ai dám bước vào nơi này.”
“Ai đó?” – Gia Thịnh hét lên, nhưng chỉ có tiếng vọng đáp lại.
—
Những bóng ma của quá khứ
Khi họ chạm đáy, khung cảnh trước mắt khiến cả hai sững sờ. Hố Sâu không chỉ là một nơi chứa đầy bóng tối, mà còn là một thế giới khác. Những tòa nhà cao tầng bị bóp méo, dựng ngược lên trời như những cột gai, và trên mặt đất là những bộ xương người hóa thạch, nằm rải rác khắp nơi.
“Đây là…” – Gia Thịnh lắp bắp, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối, tiến lại gần họ.
“Các người không nên ở đây,” – giọng nói đầy quyền uy vang lên.
Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng đen, đôi mắt sáng rực như lửa. Ông ta tự xưng là Tề Hạo, một trong những người sống sót cuối cùng ở Hố Sâu.
“Nếu muốn cứu người, các người sẽ phải trả giá,” – Tề Hạo nói, nụ cười lạnh lẽo nở trên môi.
—
Cạm bẫy của Hố Sâu
Tề Hạo dẫn họ đến một căn phòng tối, nơi ánh sáng xanh lập lòe từ một cỗ máy khổng lồ. Gia Thịnh cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc từ nó, giống như luồng sáng đã cứu anh nhiều lần trước đây.
“Đây là cánh cửa dẫn đến sự thật,” – Tề Hạo nói. – “Nhưng nó sẽ chỉ mở ra khi các người đánh đổi điều quan trọng nhất của mình.”
“Điều quan trọng nhất?” – Lâm Tuyết hỏi, hoang mang.
“Là linh hồn,” – Tề Hạo trả lời, ánh mắt sáng rực.
Gia Thịnh và Lâm Tuyết đứng trước cỗ máy, lòng đầy do dự. Họ biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình nguy hiểm hơn rất nhiều, và một khi bước vào, sẽ không còn đường quay lại.
—
Đoạn kết chương:
Bên trong bóng tối, cỗ máy phát ra tiếng vang kỳ lạ, như đang chờ đợi câu trả lời của họ. Gia Thịnh siết chặt tay, ánh mắt kiên định.
“Nếu đây là cách duy nhất để tìm ra sự thật… thì chúng ta sẽ bước tiếp.”
Ánh sáng xanh lóe lên, nuốt chửng tất cả. Một hành trình mới, đầy hiểm nguy và bất ngờ, đang chờ đợi họ phía trước.
(Còn tiếp…)
—
Chương mới sẽ tiết lộ bí mật gì về Hố Sâu và cỗ máy kỳ lạ? Liệu Gia Thịnh và Lâm Tuyết có vượt qua được thử thách đầy cam go này? Hãy đón chờ chương tiếp theo để khám phá sự thật!
Hey