Lạc Âu Huyết Mạch - Chương 12
Chương 12: Cuộc Chiến Nội Tâm
Trong không gian phản chiếu, mọi thứ dường như dừng lại. Gia Thịnh nhìn thấy chính mình – nhưng không phải con người anh quen thuộc. Bản sao của anh mang đôi mắt đỏ rực, khí chất lạnh lẽo, và nụ cười mỉa mai đầy nguy hiểm.
“Ngươi nghĩ mình là anh hùng cứu rỗi thế giới sao?” – phiên bản kia cất tiếng, giọng nói mang âm sắc vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Gia Thịnh siết chặt nắm tay. “Ngươi là ai? Một phần ký ức bị phong ấn của ta hay chỉ là ảo giác mà nơi này tạo ra?”
“Ta chính là ngươi, Phạm Gia Thịnh.” – phiên bản kia nhấn mạnh từng chữ. “Ta là phiên bản mà ngươi luôn trốn tránh. Một kẻ không sợ sự thật, không sợ trách nhiệm, và cũng không sợ hi sinh để đạt được mục đích.”
Không gian quanh họ bỗng rung chuyển. Từ nền đất trống trải, các mảnh gương vỡ vụn bắn lên, tạo thành một mê cung sắc bén phản chiếu mọi góc cạnh của cuộc đối đầu.
—
Những Đòn Tấn Công Đầu Tiên
Không để Gia Thịnh kịp phản ứng, phiên bản kia lao tới với tốc độ kinh hoàng. Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào không gian xung quanh, tạo nên những làn sóng xung kích làm rung chuyển cả mê cung.
Gia Thịnh nhảy sang một bên, tránh né cú tấn công. Nhưng khi anh vừa đáp xuống, một mảnh gương từ dưới đất đâm thẳng lên, suýt xuyên qua chân anh.
“Ngươi yếu đuối quá, Gia Thịnh.” – phiên bản kia cười khẩy. “Ngươi sẽ không bao giờ đủ sức để thay đổi số phận của thế giới nếu vẫn giữ lòng thương hại vô nghĩa này.”
Lời nói đó như châm ngòi vào nỗi tức giận bên trong Gia Thịnh. Anh bật lên, dùng toàn bộ sức lực lao tới. Quyền lực từ ánh sáng xanh trong lòng bàn tay anh tỏa ra, đánh thẳng vào kẻ đối diện.
Phiên bản kia chặn đòn bằng một tay, nụ cười lạnh vẫn không biến mất. “Sức mạnh của ngươi chỉ ở mức này thôi sao? Thật đáng thất vọng.”
—
Lựa Chọn Khó Khăn
Trận chiến kéo dài không hồi kết. Gia Thịnh nhận ra mỗi lần anh tấn công, phiên bản kia dường như đọc được ý định của anh và phản công một cách hoàn hảo.
“Ngươi không thể thắng được ta, bởi vì ta là ngươi. Mỗi cú đánh của ngươi, ta đều hiểu rõ. Mỗi nỗi sợ của ngươi, ta đều nhìn thấu.”
“Im miệng!” – Gia Thịnh hét lên, tung một cú đá mạnh vào ngực đối thủ. Lần này, anh đánh trúng, nhưng bản sao chỉ lùi lại vài bước và ngay lập tức đứng dậy.
Lâm Tuyết, đứng bên ngoài mê cung, nhìn trận chiến với sự lo lắng. Cô không thể can thiệp, không thể làm gì ngoài việc gọi tên Gia Thịnh. “Đừng để hắn kiểm soát anh! Gia Thịnh, anh không cô độc!”
Giọng của Lâm Tuyết như một tia sáng le lói trong bóng tối. Gia Thịnh dừng lại, hơi thở dồn dập. Anh nhớ lại lý do mình đứng đây, nhớ lại những người đã hi sinh vì anh, và những người đang đặt niềm tin vào anh.
“Ngươi nói đúng.” – Gia Thịnh nhìn chằm chằm vào phiên bản kia, ánh mắt dần dịu lại. “Ngươi là ta. Nhưng ngươi chỉ là một phần của ta, không phải tất cả.”
Phiên bản kia nhướng mày, như nhận ra điều gì đó.
—
Sức Mạnh Thực Sự
Gia Thịnh nhắm mắt, tập trung toàn bộ ý chí. Trong lòng anh, những ký ức hiện lên: hình ảnh của Gia Hân, của Lâm Tuyết, và cả những người đồng đội đã ngã xuống.
“Ngươi có thể mạnh mẽ, tàn nhẫn, nhưng ngươi thiếu một thứ mà ta có.” – Gia Thịnh mở mắt, ánh sáng xanh từ cơ thể anh bùng lên mãnh liệt.
“Và đó là gì?” – phiên bản kia hỏi, giọng đầy mỉa mai.
“Niềm tin.”
Từ ánh sáng xanh, một nguồn năng lượng mới xuất hiện, bao quanh Gia Thịnh như một lớp giáp bất khả xâm phạm. Anh bước từng bước về phía bản sao, từng bước khiến không gian xung quanh rung chuyển.
Lần này, khi Gia Thịnh tung một cú đấm, bản sao không thể chống lại. Hắn bị đẩy lùi, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Không thể nào… Ngươi đã làm gì?”
“Ta chấp nhận ngươi, nhưng ta không để ngươi kiểm soát ta. Ngươi là một phần của ta, nhưng ta không phải ngươi.”
Với một cú đánh cuối cùng, Gia Thịnh phá tan bản sao, ánh sáng đỏ của hắn tan biến vào không gian.
—
Sự Thật Được Tiết Lộ
Khi trận chiến kết thúc, không gian phản chiếu bắt đầu tan rã. Gia Thịnh quay lại nhìn Lâm Tuyết, cô vẫn đứng đó, ánh mắt đầy sự tự hào và nhẹ nhõm.
“Anh làm được rồi.” – cô nói, giọng run rẩy.
Trước khi họ kịp nói thêm gì, một giọng nói khác vang lên:
“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là khởi đầu.”
Một cánh cửa mới hiện ra trước mặt họ, khác biệt hoàn toàn với những cánh cửa trước. Trên cánh cửa khắc sâu biểu tượng của một con rồng cuộn mình, đôi mắt nó phát sáng như ngọn lửa.
“Đi thôi.” – Gia Thịnh nói, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm.
Họ bước qua cánh cửa, chuẩn bị đối mặt với những thử thách mới đang chờ đợi.
—
Hết chương 12.
Hey