Lạc Âu Huyết Mạch - Chương 11
Chương 11: Cánh Cửa Thứ Hai
Ánh sáng xanh nhạt bao phủ lấy Gia Thịnh và Lâm Tuyết sau trận chiến khốc liệt trong căn phòng ký ức. Hơi thở dồn dập của cả hai vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một minh chứng cho những gì họ vừa trải qua. Đấu trường bằng kính dưới chân giờ đây vỡ vụn, những mảnh ký ức từ từ biến mất vào khoảng không.
“Gia Thịnh, anh ổn chứ?” – Lâm Tuyết thở hổn hển, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn Gia Thịnh đang quỳ gối trên sàn.
“Ổn… Tôi vẫn ổn.” – Gia Thịnh trả lời, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khoảng trống phía trước. Nơi mà người đàn ông bí ẩn từng đứng giờ đây chỉ còn là một vùng tối không đáy.
“Tôi không hiểu. Tại sao những ký ức này lại liên tục tra tấn chúng ta? Chúng chỉ là những hình ảnh… nhưng lại cảm giác như chúng muốn nhấn chìm tôi trong đó.” – Lâm Tuyết cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Gia Thịnh đứng dậy, dù đôi chân anh run rẩy sau trận chiến. “Chúng không phải chỉ là hình ảnh. Đây là một phần của sự thật. Một sự thật mà chúng ta chưa sẵn sàng đối mặt.”
Lời nói của anh như khơi gợi điều gì đó trong lòng Lâm Tuyết. Cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt lóe lên sự nghi hoặc. “Anh biết gì đó, phải không? Về nơi này… và cả những gì đang chờ chúng ta.”
Gia Thịnh im lặng. Thay vì trả lời, anh quay lưng lại và bước về phía trước. “Không quan trọng tôi biết gì. Điều quan trọng là chúng ta phải tiếp tục.”
—
Những ký ức đan xen
Không gian quanh họ dần thay đổi. Căn phòng rộng lớn từ từ tan biến, thay vào đó là một hành lang dài được khắc đầy những ký hiệu cổ xưa. Ánh sáng mờ ảo từ các viên đá phát sáng dọc hai bên tường khiến hành lang trông như kéo dài vô tận.
“Gia Thịnh, đợi đã!” – Lâm Tuyết gọi với theo, cố gắng bắt kịp anh.
“Nhìn kìa.” – Gia Thịnh chỉ về phía cuối hành lang. Một cánh cửa lớn bằng kim loại với những họa tiết kỳ lạ hiện ra trước mắt họ.
Cánh cửa phát ra một luồng năng lượng mạnh mẽ khiến cả hai phải dè chừng. Những ký hiệu trên cánh cửa dường như đang sống động, chúng di chuyển và phát sáng theo từng nhịp đập của trái tim Gia Thịnh.
“Chúng ta có nên mở nó không?” – Lâm Tuyết hỏi, giọng cô pha chút lo lắng.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác.” – Gia Thịnh bước tới, đặt tay lên cánh cửa.
Ngay khi anh chạm vào, một tiếng vang lớn dội lên. Ánh sáng xanh bùng nổ, bao trùm lấy cả hai.
—
Bí mật bên trong cánh cửa
Khi ánh sáng tan đi, Gia Thịnh và Lâm Tuyết nhận ra họ đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác. Trước mặt họ là một bàn điều khiển lớn, bao quanh bởi các màn hình phát sáng.
Trên các màn hình, hàng loạt hình ảnh hiện lên: những trận chiến khốc liệt, những cỗ máy khổng lồ, và những con quái vật với hình thù kỳ dị. Nhưng điều khiến Gia Thịnh choáng váng nhất là hình ảnh chính anh – đang đứng giữa đống đổ nát, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng.
“Đây là gì…?” – Lâm Tuyết thì thầm, ánh mắt cô không thể rời khỏi những hình ảnh đó.
Gia Thịnh tiến lại gần bàn điều khiển. Một giọng nói vang lên từ hư không:
“Phạm Gia Thịnh, cậu đã sẵn sàng đối mặt với sự thật chưa?”
Anh khựng lại. Giọng nói này không phải của người đàn ông trong căn phòng trước, nhưng nó mang một âm sắc quen thuộc đến kỳ lạ.
“Ngươi là ai?” – Gia Thịnh hỏi, đôi mắt anh đầy cảnh giác.
“Ta là người nắm giữ những ký ức bị phong ấn. Và ngươi là chìa khóa để mở ra tất cả.”
Lâm Tuyết nhìn quanh, cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể cô. “Anh ta đang nói về chuyện gì vậy, Gia Thịnh?”
Trước khi Gia Thịnh kịp trả lời, bàn điều khiển bất ngờ hoạt động. Một cánh cửa khác hiện lên trên màn hình, và giọng nói tiếp tục:
“Muốn biết sự thật, hãy bước qua cánh cửa cuối cùng.”
Gia Thịnh quay sang nhìn Lâm Tuyết. “Cô có thể ở lại. Đây là chuyện của tôi.”
“Không. Tôi đã ở đây cùng anh từ đầu, và tôi sẽ không rời đi.” – Lâm Tuyết đáp lại, ánh mắt cô kiên quyết.
—
Cánh cửa cuối cùng
Cánh cửa cuối cùng mở ra, và cả hai bước vào một không gian trống rỗng, tối tăm. Nhưng thay vì cảm giác cô lập, Gia Thịnh cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ.
“Bước tiếp đi.” – Giọng nói vang lên, lần này rõ ràng hơn.
Họ tiến tới và phát hiện một căn phòng nhỏ. Giữa phòng là một chiếc gương lớn, bề mặt sáng bóng như nước. Gia Thịnh tiến lại gần, và hình ảnh phản chiếu trong gương không phải là anh – mà là một phiên bản khác, với đôi mắt đỏ rực và khí chất đáng sợ.
“Đó là ngươi.” – Giọng nói vang lên từ chiếc gương.
Gia Thịnh siết chặt nắm tay. “Ngươi là gì? Tại sao ngươi lại có gương mặt của ta?”
“Ta là phần ký ức mà ngươi đã chối bỏ. Ngươi nghĩ mình là nạn nhân của thế giới này, nhưng thực tế, ngươi là nguồn cơn của mọi thảm họa.”
Câu nói khiến Gia Thịnh sững người. Lâm Tuyết cũng không giấu nổi sự bàng hoàng.
“Không thể nào…” – Gia Thịnh lùi lại, nhưng chiếc gương phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, kéo anh vào trong.
—
Chạm trán bản thân
Trong không gian phản chiếu, Gia Thịnh đối mặt với phiên bản khác của chính mình.
“Ngươi nghĩ mình là anh hùng sao? Không, ngươi chỉ là một kẻ trốn chạy khỏi sự thật.”
“Ngươi đang nói gì?”
“Ngươi chính là người đã tạo ra quái vật. Chính ngươi đã đẩy thế giới vào mạt thế này.”
Gia Thịnh không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, phiên bản phản chiếu lao tới, bắt đầu một trận chiến nội tâm khốc liệt.
—
Liệu Gia Thịnh có thể vượt qua thử thách này và khám phá sự thật về bản thân? Mọi câu trả lời sẽ tiếp tục trong chương 12.
Hey