Con cừu trong lốt sói - Chương 3
Thời gian trôi qua, Cừu và Sói dần trở nên thân thiết hơn. Cừu cố gắng hết sức để tỏ ra mạnh mẽ và khéo léo trong những chuyến đi săn. Nó theo sát từng bước của Sói, học cách di chuyển không tiếng động, cách dõi theo dấu vết của con mồi và cách tung đòn kết liễu. Dù có vụng về và lúng túng, nhưng Sói luôn kiên nhẫn chỉ dạy. Nó còn vì sói mà học ăn thịt, thậm chí trong nước mắt mà xét thịt đồng loại của mình. Dần dần, Cừu đã sống như một “con sói” thực thụ.
Gần nhau thời gian dài, Sói cũng bắt đầu mở lòng và chia sẻ quá khứ của mình. Những đêm dài bên bờ suối, dưới ánh trăng bạc, hai “con sói” ngồi bên nhau, trao đổi những lời tâm tình trong sự yên tĩnh của rừng già. Sói kể về những chuyến đi săn, về gia đình mà nó đã mất, và về cuộc đời của một kẻ cô độc giữa thiên nhiên hoang dã. Những câu chuyện ấy khiến trái tim Cừu càng thêm rung động, và nó nhận ra rằng trong dáng vẻ oai hùng ấy, Sói cũng mang trong mình một nỗi buồn sâu thẳm mà chỉ những ai thực sự để tâm mới có thể cảm nhận được.
Một đêm nọ, khi ánh trăng mờ nhạt soi rọi qua tán cây, Sói bất ngờ quay sang Cừu và nói:
– Ngươi biết không, từ khi có ngươi đến bên cạnh, ta không còn thấy cô độc nữa. Ta chưa từng gặp ai giống như ngươi, vừa can đảm lại có thể thấu hiểu ta. Chúng ta là bạn tốt, phải không?”
Cừu lặng người, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Sói. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những lời muốn nói, tình cảm dồn nén bấy lâu như muốn bật ra, nhưng nó lại sợ hãi. Nó biết rằng nếu nói ra sự thật, mối quan hệ này sẽ tan biến trong tích tắc. Vậy nên Cừu chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu, giấu đi tình cảm thật của mình sau lớp mặt nạ giả tạo.
Từ đó, giữa Cừu và Sói dường như nảy sinh một mối liên kết đặc biệt. Sói ngày càng gắn bó và quan tâm đến “người bạn” đồng hành của mình. Còn Cừu, trong những lần bên Sói, nó cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Mọi cố gắng của nó đã được đáp lại, dù cho đó chỉ là tình cảm của Sói với bộ da trên người nó, với cứu như thế là mãn nguyện rồi.
Dù rất hạnh phúc nhưng nỗi lo sợ luôn đeo đẳng Cừu trong từng đêm dài. Nó biết rằng sự thật một ngày nào đó cũng sẽ bị phơi bày, bởi vì không có bí mật nào là mãi mãi. Cừu cố gắng cẩn thận mọi mặt để tránh để ra sự thật mình là một con cừu, bởi thỉnh thoảng nó vẫn cảm thấy đôi mắt sắc bén của Sói nhìn thẳng vào mình, như thể nhìn thấy bản chất thật sự ẩn của nó sau bộ da kia.
Một đêm nọ, khi Cừu và sói đang cùng săn đuổi một con thỏ, Cừu đã lỡ bước, để lộ đôi chân ngắn vụng về của mình. Sói lập tức dừng lại, đôi mắt nheo lại nhìn Cừu đầy nghi hoặc. Cừu cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau một hồi dò xét, Sói không nói gì, nhưng từ hôm đó, Cừu có thể cảm nhận được ánh mắt của Sói luôn dõi theo mình, như đang cố tìm kiếm một điều gì đó.
Tuy nhiên, tình yêu và khao khát vẫn lấn át nỗi sợ. Cừu biết rằng dù có thể tình cảm này là sai trái, nhưng nó không thể từ bỏ. Chỉ cần thêm một ngày nữa được ở bên cạnh Sói, thêm một đêm lắng nghe thấy tiếng thở của Sói, vậy là đủ.
Ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đã đến, khi Sói trở về sớm hơn sau một chuyến đi săn. Khi ấy Cừu không đề phòng mà cởi bỏ lốt sói để hong khô cơ thể, và bộ da dưới ánh mặt trời sau cơn mưa đêm trước. Nó tiến tới gần bờ suối để uống nước, nhưng khi vừa trở lại bên bộ da, nó giật mình phát hiện Sói đang đứng sững ngay cửa hang, đôi mắt sắc bén của nó mở lớn, đầy vẻ phẫn nộ và ngạc nhiên.
– Ngươi… là một con cừu?
Giọng Sói khàn đặc, như không tin vào mắt mình. Ánh mắt của con sói dần trở nên lạnh lẽo, giận dữ, và mang trong đó một nỗi thất vọng mà Cừu chưa từng thấy.
Cừu run rẩy, cảm giác như đất trời đổ sụp dưới chân.
– Ta xin lỗi…! Ta chỉ muốn… có thể ở bên ngươi… nên… nên…”
Nhưng lời nói của Cừu chưa kịp trọn vẹn, Sói đã nhảy bổ vào nó, bản năng săn mồi trỗi dậy. Chỉ trong một khoảnh khắc, bộ răng sắc nhọn của Sói cắm sâu vào cổ Cừu, chấm dứt cuộc đời nó trong tích tắc. Máu nhuộm đỏ cỏ xanh, mùi máu tanh hòa lẫn trong gió bay khắp khu rừng.
Khi cơn cuồng nộ lắng xuống, Sói nhìn xác Cừu nằm bất động dưới chân mình. Sói nhận ra tình cảm nó dành cho “người bạn” này không phải là giả dối. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là sự hối hận muộn màng và nỗi cô đơn không thể nào xóa nhòa.
—
Hết