Cây đa có ma - Chương 9
-Tao đã chờ ngày này suốt mấy chục năm nay, cuối cùng là lũ ngu ngốc chúng mày đã giải thoát cho tao khỏi cảnh bị giam cầm trong phong ấn. Không chỉ có lũ chúng mày đâu. Rồi cả cái làng này cuối cùng cũng phải chết trong tay tao thôi… hé hé.
Thằng Tưởng lúc này cảm giác sợ hãi lấn chiếm hết cơ thể mình, những cái chết trước đây vẫn còn in trong đầu nó, và giờ đây chắc chắn nó sẽ là người tiếp theo. Nó dùng hết sức mình chồm dậy bỏ chạy, cái chân đau bây giờ cũng không còn là vấn đề. Nó dùng hết sức bỏ chạy về hướng làng, miệng kêu gào thảm thiết.
-Có ai không… cứu… cứu… cứu.
Phốc một tiếng ngọt lịm vang lên. Thằng tưởng sững lại hai mắt trợn tròn, nó cảm thấy người mình có thứ gì chảy xuống từ ngực ấm nóng. Nó đưa mắt từ từ nhìn xuống, nhìn thấy một cái rễ cây nhọn hoắt tua rua đầy rễ nhỏ đâm xuyên qua chính giữa ngực nó. Ngay sau đó một sợi dây khác từ trên cành cao tròng vào cổ thằng Tưởng kéo vụt nó lên trên cây.
Tiếp sau đó là tràng cười man dại vang đi trong đêm vắng, tiếng cười kinh dị, u ám, lạnh lẽo xoáy sâu vào tai từng con chó trong làng, làm cho chúng nó cắn vang cả làng như thể nhìn thấy bọn cẩu tặc. Từng giọt máu đỏ rơi xuống đám lá khô bên dưới tí ta tí tách, cứ từng giọt, từng giọt, cho đến khi dòng máu ấy không còn đỏ tươi nữa chuyển sang màu thâm đen mới ít dần. Cơn gió thổi qua làm tán cây rung lên lào xào, như thể chúng nó đang vui mừng lắm vậy.
Trở lại với bác Hà,
Sau khi đón được chuyến xe nhanh nhất cả hai vội vã ngồi lên trở về làng. Trên đường đi bác Hà không khỏi lo lắng, không biết khi mình đi ở nhà có xảy ra chuyện gì nữa không. Bác không dám ngủ cứ ngồi nhìn ra cửa sổ, chả có gì ngoài màu đen u tối, lâu lâu có vài ánh sáng vàng vọt của nhà nào hắt ra. Ngồi xe hơn 5 tiếng, vì là xe chạy đêm lên chạy nhanh hơn chuyến ngày.
Bước xuống xe nhìn đồng hồ cũng hơn ba giờ sáng, bác Hà và cụ Lân không muốn làm phiền ai nên đi bộ về. Từ đường lộ rẽ vào con đường bê tông nhỏ để đến làng của bác Hà cũng gần nửa cây số, từ cổng làng về nhà thêm một cây cũng không tính là xa gì.
Đi được một đoạn, cụ Lân nhìn về phía trước nơi ấy có tán cây to đứng sừng sững trong bóng đêm, cụ hỏi.
-Phía trước kia có phải là cây Đa ông bảo không.??
Bác Hà ngước mặt lên nhìn.
-Đúng rồi cụ ạ, nó là cây đa tôi kể với cụ đấy. Trong vòng một tháng mà có tới mười người vong mạng.
Cụ Lân nhìn luồng hắc khí tỏa ra từ cái cây ấy, đứng từ xa đã cảm nhận được như thế này khẳng định nó không bình thường. Hai người rảo bước nhanh hơn. Khi đi đến gần một trận gió từ đâu thổi ào ào đến, khiến cho thân cây nghiêng về một hướng. Cành cây cứ kêu lên kẽo cà kẽo kẹt nghe lạnh cả sống lưng.
Trong bóng tối mờ ảo cả bác Hà và cụ Lân thấy một thân ảnh đang treo lủng lẳng trên cành cây, thân mình đưa qua đưa lại theo cơn gió. Bác Hà thất kinh đứng hình tại chỗ, bác nhìn ra ấy là một người, lại trông có vẻ quen mắt. bác vội rút chiếc điện thoại cổ lỗ, bật đèn pin soi về bên ấy.
Bác Hà ngã ngồi xuống đất, môi mấp máy muốn nói nhưng không thành lời. Hai mắt bác dán chặt vào cái thân hình lủng lẳng trên cành cây, bác nhận ra ấy là thằng Tưởng. Mặc dù mặt mũi nó bây giờ bao phủ bởi máu, hai mắt muốn lòi cả ra bên ngoài vì bị siết chặt ở cổ, trên người chi chít vết thủng lỗ chỗ như tổ ong, từ những vết thủng ấy máu đen đặc nhểu ra nhỏ tong tỏng xuống đất.
Cụ Lân gương mặt sắc lạnh, mắt cụ bây giờ đang nhìn chằm chằm vào một cái bóng đen đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, dường như chỉ có mình cụ nhìn thấy nó, và nó cũng như không biết có một người đang nhìn mình, nó nhe hàm răng trắng ơn ởn và cái mồm rách rộng đến mang tai ra mà cười, cái lưỡi đỏ lòm lòm thè dài ra liếm láp máu tươi dính trên mặt mình.
Cụ Lân đanh giọng.
-Yêu ma lại dám hại người vô tội sao.
Kèm theo lời nói cụ rút ra một tấm gương đồng, tiếp sau đó một lá bùa vàng. Cụ niệm chú lá bùa tức thì bốc cháy, cụ dùng gương soi vào pháp hỏa phản chiếu lên cây, một luồng sáng vàng theo mặt gương bắn ra, bắn thẳng lên cái con đang ngồi trên ngọn cây.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cái con kia ngã lộn cổ nhưng lại không rơi xuống đất mà mất hút sau tàn cây to. Tiếng hét này bác Hà cũng nghe thấy, bác cảm thấy sợ hãi vội chồm dậy đứng sau cụ Lân hai mắt dáo dác nhìn quanh.
-Cụ… cụ ơi tiếng gì vậy???
Cụ Lân mặt không đổi sắc trả lời tỉnh bơ.
-Là tiếng
quỷ đấy. Mau ông mau gọi cho công an đến đây đi, có án mạng rồi.