Cây đa có ma - Chương 6
Đám thanh niên không còn được nẹt pô, dong xe trêu chó ngoài đường hay la cà tán gái, chơi nét như mọi khi cũng cảm thấy cuồng chân. Ấy thế nhưng, bố mẹ chúng cấm tiệt, lại để sẵn cây roi, đứa nào không nghe theo lời ông phó thôn, bỏ trốn ra ngoài thì chỉ có ăn đòn nát đít. Cái gương của những thằng thanh niên chết bất đắc kỳ tử vẫn còn đó. Nghe lời đe dọa ấy, có đứa nào mà không sợ.
Lúc này, thằng Tưởng đang nằm vắt chân trên giường, tay bấm bấm cái điện thoại, nhắn tin cho con người yêu. Ấy là con Tươi nhà làm nghề đồ tể ở làng bên. Mới yêu nhau được có đôi ba tháng, thành ra hai đứa nó cũng ham lắm, ngày nào cũng hẹn hò, kè kè đi với nhau đến tận tối muộn mới chịu về.
Điện thoại rung lên, là em tươi gọi. Thằng Tưởng nhanh chóng bắt máy, giọng cố gắng trầm ấm nhất có thể, mặc dù cái chất giọng của nó như là vịt đực, cứ quang quác, quang quác.
-Alo tươi à anh đây, nhớ giọng của anh à??
Con Tươi giọng nũng nịu đến nổi cả da gà.
-Xí ai thèm nhớ, đi sang đây chở người ta đi chơi nhanh lên.
Thằng Tưởng nghe thế thì sướng lắm, bởi lần nào đi chơi nó chả lợi dụng mà sờ mó em Tươi. Đang tính vùng dậy phóng sang bên ấy, nhưng nó nhớ ra chuyện cây đa liền buồn bã.
-Không được, làng anh đang có việc nên bị cấm không được đi, Tươi chịu khó vài hôm nữa anh sang bù cho Tươi nhá.
Con Tươi giọng giận dỗi.
-Không… em không chịu đâu, anh phải sang đây luôn cơ. Em mặc váy vóc xong hết rồi này, bây giờ lại cởi ra à, người ta còn chưa chụp được tấm nào đẹp.
Thằng Tưởng nghe thấy váy thì sướng lắm, một ống thì càng dễ mò cua bắt ốc. Nhưng nó vẫn dè chừng.
-Thôi Tươi của anh ngoan, sáng mai gặp anh đền cho quả chuối nhá, cùng lắm thì anh khuyến mãi thêm cho hai quả trứng nữa chịu không.
Mặc cho thằng Tưởng hết lời giải thích, rằng ấy là làng hắn đang cấm cửa, không cho một ai bước chân ra khỏi đường. Có gặp thì tranh thủ gặp nhau lúc ban ngày cho đỡ nhớ. Ấy thế nhưng, như một thói quen không thể bỏ, hôm nay, con Tươi giận dỗi, mặt nặng mày nhẹ, nhất quyết đòi chia tay, nếu như thằng Tưởng không tới nhà chở đi chơi.
Thằng Tưởng là thanh niên mới lớn, chưa trải sự đời, nghe con Tươi dọa vậy thì xanh mặt. Hắn nghĩ thời buổi này bọn thanh niên manh động lắm, sơ hở một tí là mất người yêu như chơi. Không mau đi dỗ con người yêu trái tính trái nết này, ấy có khi hắn chuẩn bị được liệt vào danh sách người yêu cũ cũng không chừng. Thôi thì người yêu vẫn là trên hết.
Len lén trốn bố mẹ, thằng Tưởng dắt xe ra khỏi cổng. Sợ hai ông bà già quen tiếng xe máy, thế cho nên, đến khi cách nhà chừng 30 mét, hắn mới dám lên xe nổ máy phóng đi như chó đứt xích, sang nhà em người yêu xinh tươi mát mẻ.
Cả hai lại đèo nhau trên con xe ra quán cà phê đèn mờ mà tâm hự, chả biết chúng nó tâm sự cái gì mà lắm thế, từ tối cho đến hơn mười một giờ mới chịu về. Chở em Tươi về nhà, lại còn bóp mông chào tạm biệt, thằng Tưởng mới chịu quay xe đi về.
Chạy băng băng trên con đường bê tông mới đổ dẫn sang làng bên, thằng Tưởng vừa chạy xe, vừa ngó ngang ngó dọc, mồm huýt sáo, trông cái mặt vênh váo như kiểu bố đếu sợ ai, trong lòng nâng nâng vui sướng khi hôm nay được ăn hẳn bưởi, cứ nghĩ em Tươi chỉ là quýt, cùng lắm là cam ai ngờ hai quả bưởi to như cái bát ô tô. Đi qua hàng rào bằng bụi cây găng ở hai ven đường, đột nhiên tay lái của thằng Tưởng bị bẻ oặt về bên tay phải, hướng thẳng đến cái cột mốc ở phía trước. Thằng Tưởng vốn là thành phần trẻ trâu, ở cả cái xã này, có cung đường nào mà hắn chưa từng đi qua. Khá nhiều lần được mài mặt xuống đường, thế nên kinh nghiệm xử lý tình huống bất ngờ của hắn cũng dần được tôi luyện bài bản.
Trong giây lát ấy, Thằng Tưởng cảm thấy tay lái chặt cứng, dù hắn dùng sức như nào cũng không bẻ lái ngược lại được. Mà cái xe nát bét của hắn, phanh xe chỉ gọi là gắn tạm lên cho có, chứ chẳng có tác dụng gì. Hắn gạt chân chống xuống, nghiêng xe về bên tay trái, cả dép cả chân chống quẹt trên đường, tia lửa bắn ra xoèn xoẹt. Chiếc xe quay một phát 180 độ, rồi dừng lại, mùi lốp xe cháy bốc lên khét lẹt, thằng Tưởng cơ hồ là bình an vô sự. Đôi tông lào của nó lại được mòn thêm một ít.
Thằng Tưởng tắt máy, kiểm tra lại chiếc xe xem nó lại dở chứng hỏng hóc gì. Ấy thế mà lạ, tay lái khi nãy cứng cựa, không nhúc nhích, không sao điều khiển nổi, thì bây giờ lại trơn tru, chẳng chút hề hấn gì. Chuông tin nhắn điện thoại vang lên, thằng Tưởng lôi ra đọc. Thấy con Tươi nhắn tin… chúc anh ngủ ngon…. Hắn mỉm cười sung sướng, trong đầu đã tính đến chuyện đốt cháy giai đoạn với em người yêu.
Cứ ông bác sĩ bảo cưới là cưới cho đỡ mất thì giờ.