Cây đa có ma - Chương 4
Thằng Tưởng mọi ngày ngổ ngáo là thế, hôm nay nó lại ngoan ngoãn đến lạ, mặt mũi tái xanh như tàu lá chuối, nhìn tay nó dường như còn đang run lên bần bật.
-Không… không ạ, hôm ấy nhóm tụi cháu chỉ có năm đứa thôi, cháu là thằng thứ năm còn ngồi đây ạ.
Ông Linh hai mắt đảo như rang lạc.
-Như vậy là cái con ma ấy không dừng lại đâu, thường tôi nghe những hồn ma bị báng bổ chọc giận sẽ tìm đến những kẻ chọc giận mình trừng trị thôi, tình hình này nó giết những ai nó gặp thì phải. Tôi có đi tìm hiểu những người chết đều là những người ra khỏi nhà, hoặc đi đâu về muộn. Nếu như thế này thì nguy rồi, nguy thật rồi.
Ông Hà gật đầu đồng quan điểm với ông Linh.
-Ông nói đúng rồi đấy, bây giờ công an không thể giúp chúng ta trong chuyện này được, chỉ có chúng ta tự giúp mình thôi. Bây giờ ông ra ủy ban phát loa thông báo từ giờ trời tối không ai được đi đâu ra khỏi nhà, cho dù là có nghỉ làm cũng phải ở yên trong nhà nếu không muốn chết. Tôi đi sang chùa hỏi xem các thầy có cách nào không.
Hai ông già nhanh chóng chia nhau đi làm việc, cho đến giờ phút này họ biết mọi thứ không thể chậm chạp được, bằng không thì không biết bao nhiêu người nữa sẽ bỏ mạng. Ông Linh được thằng Tưởng chở ra ủy ban. Nhanh chóng tiếng loa rè thông báo được vang lên.
-Alo… alo bà con chú ý, tôi là Linh là phó thôn đây. Như bà con đã biết chuyện gần đây làng ta gặp phải, ấy là những cái chết kỳ lạ diễn ra liên tục trong gần tháng nay. Hiện công an vẫn chưa tìm ra thông tin hay bất kỳ kẻ tình nghi là thủ phạm nào. Vì vậy tôi yêu cầu bà con trong thời gian tới đây, à không phải mà là kể từ ngày hôm nay, khi trời tối mọi người ở yên trong nhà không được đi đâu hết. cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong… alo… alo.
Không ít người dân lại bàn tán xì xào, cả tháng nay ngày nào chủ đề này cũng là chủ đề hót nhất được mọi người mang ra bàn tán sôi nổi. Giờ đây nghe thấy thông báo này ai nấy lại càng lo lắng cho con em nhà mình hơn, nhất là cái lũ choai choai đang tuổi tán gái, cứ tối đến là chúng nó rủ nhau đi đến nhà mấy đứa con gái trong làng ngồi chai mông ra mới chịu về, bây giờ bắt chúng nó ở nhà chắc gì chúng nó đã nghe, bởi cái lũ đầu xanh đầu đỏ này có biết sợ là gì đâu.
Phần ông Hà đi ra chùa tìm đến sư thầy, sau vài câu khách sáo ông vào chủ đề chính nói lại cho sư thầy nghe mọi chuyện ông biết và ông suy đoán. Sư thầy nghe xong cũng tỏ vẻ nghiêm trọng:
-Thú thật là trong chuyện này có lẽ tôi không giúp được, bởi vì tôi đi theo đức phật đều là vì muốn thanh tịnh, không muốn vương vấn vào tham sân si. Tôi không có khả năng trừ tà, tôi chỉ biết giúp mọi người trong các lễ cúng, ma chay hay những thứ đơn giản khác mà thôi. Còn về việc bắt vong có lẽ mọi người phải tìm đến những người được ăn lộc cô, lộc cậu. Một số vị sư có đức hạnh cao và được ban cho khả năng có thể trừ tà cũng có, nhưng các vị ấy ở rất xa đây, và tôi cũng chỉ được nghe nói chứ cũng không biết thực hư thế nào.
Ông Hà lo lắng bởi vì cái phao duy nhất ông trông chờ vào không còn, ông buồn bã.
-Thế bây giờ phải làm thế nào hả thầy?
Sư thầy đăm chiêu nhìn ra khoảng vườn tươi tốt, ngẫm nghĩ một lát.
-Tôi có quen biết một người ở miền Bắc, chỗ ấy với nơi đây cũng được coi là gần nhất rồi. Ông ấy là thầy pháp cũng rất là giỏi đấy. Nếu ông đây không ngại có thể cất công ra đấy một chuyến.
AAAA
Ông Hà như chết đuối vớ được cọc, Bây giờ có một tia hy vọng ông cũng phải thử xem sao. Ông vội vàng hỏi:
-Ông ấy là ai? Thầy có thể nói rõ hơn, hiện ông ấy đang ở đâu hay không?
Sư thầy trông thái độ vội vàng, khẩn trương của ông Hà, cũng không vòng vo nữa:
-Ông ấy tên là Lân, mọi người vẫn hay gọi là cụ Lân, nhà ở ven sông làng Hạ. Đây, tôi sẽ ghi địa chỉ ra giấy, ông cứ đến đó rồi dò hỏi, sẽ dễ dàng hơn.
Nói đoạn, sư thầy lấy giấy bút, viết lên đó mấy dòng địa chỉ. Ông chỉ tiếc một điều là khoảng thời gian ông và cụ Lân quen biết xảy ra cũng đã lâu rồi, nên cũng không có được số điện thoại để liên hệ. Chứ nếu không, mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.
Ông Hà nhận lấy mảnh giấy, gấp gọn bỏ vào túi, chắp tay cảm tạ vị sư thầy rồi tức tốc ra về.
Chuyện không thể chậm trễ, ông Hà sắp xếp ít đồ đạc bỏ vào trong chiếc balo bộ đội cũ sờn, dặn dò vợ con kỹ càng, sau đó mới Khoác balo lên vai, ông Hà rời khỏi nhà, thằng Tưởng cũng đã nổ máy sẵn ở bên ngoài chờ đợi để đèo ông ra bến bắt xe. Dù không muốn phải ngồi sau xe cái thằng bỏ mẹ này chút nào, nhưng ông Hà cũng đành cắn răng mà chịu đựng. Đi xe mà cứ phóng bạt mạng như nó, sớm muộn cũng có ngày ông phải vào bệnh viện chấn thương chỉnh hình mất.