Cây đa có ma - Chương 3
Ông Hà bắn bi thuốc lào long lên sòng sọc phả ra làn khói dày đặc.
-Tôi cũng thấy lạ chứ, kể từ hôm thằng Hoàng chết là tôi đã thấy lạ rồi. Thời buổi này làm gì có ma cỏ gì, nhưng mà chuyện như thế này chỉ có giả thuyết này mới giải đáp được thôi.
Ông Linh reo lên.
-Bác cũng nghĩ giống em, em là em cũng nghĩ là chỉ có ma quỷ mới làm được thôi chứ người nào làm được như thế. Nhưng mà khổ cái em vẫn thắc mắc ấy là tại sao bao nhiêu năm không sao, bây giờ mới có chuyện.
Ông Hà hàng lông mày vẫn cau chặt vào nhau.
-Tôi cũng nghĩ như thế đấy nên là mới không dám nói ra, bây giờ nói ra là quỷ nó làm thì ai tin, vì suốt bao nhiêu năm làm gì có chuyện gì đâu.
Hai ông già nói qua nói lại vẫn hoàn về không, thằng Tưởng ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ không hiểu sao mặt mũi khó coi, nhăn nhúm sợ sệt, đến độ hai chân của nó còn đang rung lên bần bật. ông Hà quát:
-Tưởng mày bị làm sao đấy?? Mà nói mới để ý, mười đứa chết kia lại có đến bảy đứa là bạn của mày, nói nhanh chúng mày có nghịch ngu cái gì không hả???
Thằng Tưởng bị quát nó đã run lại càng run hơn, bởi vì ban nãy nó đã nhìn thấy thằng bạn chí cốt của mình chết thảm thương nên giờ nó sợ.
-Cháu… cháu….
Ông Hà lại quát.
-Nói nhanh để chúng tao còn tìm hướng giải quyết, không thì thằng tiếp theo là mày đấy, không những thế người trong làng này cũng bị hại chết cho mà xem.
Thằng Tưởng đã sợ lại càng sợ hơn nó mếu máo.
-Cháu không biết có phải hay không nữa. Tháng trước chúng cháu tụ tập đi chơi như mọi lần, hôm ấy trăng sáng chúng cháu ngồi dưới cây đa nói chuyện chém gió, bỗng thằng Quyền lại trèo lên trên cây, làm mấy thằng khác cũng trèo lên. Chúng cháu chỉ nghĩ đây là cây đa bình thường nên vô tư trên lên cành to ngồi nói chuyện, không hiểu sao thằng Hoàng nó nhìn thấy cái hốc cây trên gần ngọn cây, bên trong lại có một cái bát mẻ úp ngược, cái bát trông cổ quái nên chúng cháu lấy xuống ngắm rồi không may trượt tay vỡ mất, thằng Hoàng lại còn đái vào cái hốc cây ấy nữa.
Hai ông già nghe đến đây thì sững người, ông Linh nói như chửi.
-Ôi giời ơi con với cháu ngu hết phần thiên hạ rồi cháu ơi. Mày có biết những cái cây cổ thụ như thế này không ai dám lại gần không hả, vậy mà chúng mày còn nghịch như thế nữa. Thế cái bát kia đâu rồi?
Thằng Tưởng sợ hãi, bao nhiêu ngày gần đây chứng kiến những cái chết liên tiếp của bạn mình, nó biết chuyện hệ trọng tới mức nào.
-Bọn cháu vứt gần gốc cây ạ, vứt trong bụi cây gần đấy ạ.
Ông Linh quát.
-Đưa tao ra đấy xem nào.
Thế là hai lão già lại phải ôm nhau trên con xe tàn, sợ thằng này nó mà bốc đầu thì rơi xuống đất thì khổ. Ra đến nơi thằng Tưởng chạy đến chỗ lần trước vứt mảnh vỡ, vạch vạch bụi cây gần ấy, không lâu sau nó nhặt được mấy miểng vỡ đưa đến trước mặt hai ông già.
Ông Linh và ông Hà mỗi người cầm lấy một mảnh mỡ xem, mảnh vỡ có màu nâu chàm, bên trên không có gì đặc biệt, chỉ có loáng thoáng mờ mờ nhìn ra có vài chữ nôm bên trong thân bát, hai ông vội ghép các mảnh vỡ lại, nó không phải là chữ nôm mà là một nét liền mạch, trông giống như mấy lá bùa trên chùa các ông vẫn hay thấy.
Ông Linh lắp bắp.
-Thôi đúng rồi ông ơi, chúng nó đụng chúng phần âm ngụ trên cây này rồi. Bảo sao bao năm yên bình, bây giờ lại xảy ra cái cớ sự này. Giời ơi là giời, ngu ơi là ngu thằng mất dậy này.
Ông Hà bần thần mặt mày, vì bây giờ đã xác định được thứ cả tháng nay làm cho ngôi làng nhỏ này chìm trong tang tóc không phải là người, mà lại là quỷ. Nếu là người thì công an còn vào cuộc được, trả lại bình yên cho nơi đây, nhưng bây giờ nó là quỷ thì công nào giúp được họ. Ông Hà đang tính lên tiếng, nhưng ông lại chợt cảm thấy ớn lạnh, ông xoay lưng nhìn lại, nhìn lên tàn cây to um tùm xanh tốt. một cơn gió thổi qua làm tán cây rung lên xào xạc. Từng cành cây to, từng chiếc lá như đang phát ra tiếng kêu như của một ai đó gọi vậy.
-Hà ơi….. Hà ơi…. lên đây chơi.
Ông Hà đổ mồ hôi chán, nhìn sang thấy thằng Tưởng và ông Linh gương mặt cũng tái nhợt, ông vội bảo.
-Đi về, đi về nhanh lên.
Hai người kia nhanh như một cơn gió, ba chân bốn cẳng nhảy tót lên xe. Họ cũng không muốn ở lại cái nơi đáng sợ này.
Lúc này hai ông lại muốn thằng Tưởng chạy càng nhanh càng tốt, thôi có khi nó bốc đầu nó chạy một bánh cũng được, cho nó nhanh.
Lại lần nữa cả ba ngồi trên chiếc bàn nước ban nãy, ông Hà bấy giờ mới lên tiếng.
– Bây giờ phải nghĩ cách thôi, chúng ta không thể ngồi yên mà nhìn nó hại dân làng được. Mà thằng Tưởng số người chết tất cả đều là những đứa từng trèo lên cây phải không?