Cây đa có ma - Chương 1
…. năm 2011 tại xã Nghĩa Bình Tân Kỳ, Nghệ An, ở một ngôi làng nhỏ yên bình nằm nép mình sau lũy tre già. Người dân nơi đây quanh năm chăm chỉ làm ăn, ngày ngày gắn liền với ruộng lúa nương rau. Trên con đường làng được trải bê tông bằng phẳng, có một gã thanh niên ngồi trên con xe dream chiến rồ ga lao đi như điên, khiến cát bụi bay lên bụi mù mịt.
Hắn rẽ vào một ngõ nhỏ, nhắm hướng chuẩn bị dừng xe trước một căn nhà cấp bốn bình thường có màu sơn xanh. Đi gần đến nơi hắn mới vội vàng đạp phanh, chiếc xe đang đà lao nhanh bị thắng gấp rê bánh sền sệt, bốc khói đen khét lẹt.
Con xe cứ thế lao về phía trước không có dấu hiệu dừng lại, làm cho thằng thanh niên trên xe phải đua cả hai chân xuống đất nhằm dừng con xe của mình lại. Đôi dép tông lê dài trên mảng đường bê tông đến độ mòn đi quá nửa. Mồm hắn la oai oái:
– Ối dồi ôi…. ối dồi ôi xe mất thắng, tránh ra bà con ơi.
Mọi người nghe thế vội tấp luôn vào sát tường tránh né, không thì cái thằng này nó tông cho thì bỏ mẹ.
Chiếc xe vẫn theo đà lắc lư đâm rầm vào chiếc cổng sắt to bản, đổ quay đơ ra đường. Gã thanh niên mặc kệ, vội nhặt dép chạy đến chiếc cổng vừa bị mình tông đến méo mó, hắn đập cửa rầm rầm, làm cho mấy con chó nhà quanh ấy sủa lên inh ỏi đến điếc cả tai.
– Bác Hà ơi.. bác Hà có chuyện lớn rồi bác ơi.
Giọng gã thanh niên gấp gáp, vội vã như có việc gì hệ trọng lắm. Một người đàn ông độ trung niên từ trong nhà bước ra, thân hình phốp pháp bụng phệ, mặt tròn như cái đĩa nhưng lại mang một vẻ hiền từ phúc hậu ít ai có, ông bận một chiếc quần đùi, áo ba lỗ, trên tay ông vẫn cầm cái bàn chải đánh răng. Thấy cánh cổng nhà mình bị biến dạng ông cau mày quát.
-Cái thằng kia, mới mấy hôm trước mày tông vào nó, hôm nay mày lại tông nữa là sao hả?? Tao mới sửa lại xong bây giờ lại méo. Còn cái nhà tao đây này mày tông sập luôn đi.
Thằng thanh niên bị chửi liền cười trừ.
-Hề con có cố ý đâu, tại nhà bác nằm ngay khúc cua, dừng lại hơi khó hề hề… nhưng mà thôi bác ơi có chuyện lớn rồi bác ơi….
Ông Hà đi ra cổng cau mày hỏi.
-Mày có cái gì nói nhanh xem nào, cứ ơi với chả ời.
Thanh thanh niên đợi cho đến khi ông Hà mở cổng xong, mới nói.
-Bác ơi, đi! Đi ra đầu làng, lại có người chết bác ơi.
Ông Hà sững sờ, đánh rơi cả chiếc bàn chải đánh răng xuống đất.
-Mày nói cái gì hả Tưởng, mày nói lại cho tao nghe xem nào, mày nói có thật không???
Thằng Tưởng gật đầu xác nhận.
-Ở ngoài gốc đa cổ thụ kìa bác ơi, mọi người đang đứng đầy ngoài ấy kìa, bác ra nhanh lên.
Ông Hà lấy lại tinh thần, vội vàng chạy vào trong khoác vội lấy cái áo và mũ cối, rồi lao ra nhảy tót lên trên xe được thằng Tưởng đang đợi sẵn, đoạn nổ máy phóng đi như mấy cái thằng trộm chó.
Đi trên đường ông hỏi, gió thổi mạnh vì tốc độ của chiếc xe lao nhanh khiến mồm ông không ít lần bị gió thổi cho đến phồng cả mồm, mãi khi nép vào sau gáy thằng Tưởng ông mới nói được.
-Lần này là thằng đứa nào đấy, con cái nhà ai?
Thằng Tưởng lái xe đánh võng vèo một cái, làm cho Ông Hà sợ muốn thoát hồn, vội ôm lấy cái khung xương của nó, bởi vì cái thằng này người gầy như con cá khô, gầy đến nỗi trơ cả xương sườn.
-Con không biết, vừa mới đi đến đấy thấy có đám người vây đen vây đỏ, còn chưa kịp chạy vào xem thì bác phó thôn bắt con đi gọi bác luôn đây.
Ông Hà thở dài, tay vẫn ôm chặt lấy cái thằng Tưởng ròm, hai mắt cau lại ra chiều lo lắng lắm. Đi không bao lâu cả hai đã thấy cổng làng hiện ra trước mắt, kế bên là cây đa cổ thụ chẳng biết có tự bao giờ, chỉ đoán rằng tuổi đời của nó không dưới trăm năm vì thân cây đến ba người ôm mới hết. chiếc xe thắng két một cái làm cho ông Hà ngã dúi dụi về phía trước, ông chửi.
-Mẹ cái thằng này, mày chạy xe cứ như quân ăn cướp ấy, lần sau bố bảo tao cũng không đi xe của mày.
Đám đông đang vây quanh gốc đa, một người thấy ông Hà vội chạy ra lên tiếng.
-Ối dồi ôi bác trưởng thôn đây rồi, bác mau lại đây xem đi.
Ông Hà nhìn ngườ vừa chào mình thấy là ông Linh phó thôn.
-Sao rồi ông Linh?
Ông Linh không nói nhiều, kéo tay ông Hà vào bên trong, mồm quát thằng Tưởng.
-Mày chạy lên báo công an xã nhanh lên, báo cho các đồng chí ấy là lại có án mạng rồi.
Thằng Tưởng còn đang tính mon men đi vào xem kẻ chết là ai thì lại bị sai việc, hắn hậm hực nhưng cũng phải nghe theo, ai bảo ông ý là bề trên làm gì. Hắn lại ngồi trên con xe bành bạch của mình nổ máy phóng vút đi.