Ma Việt - Phần 59:
Tại bệnh viện chợ rẫy, trong phòng điều trị, ông Tân nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng nào nhiệt của những người ngồi chờ đợi tám truyện với nhau, tiếng xôn xao cũng như tiếng hối thúc của bác sĩ mỗi khi có bệnh nhân tới. Nhưng nó không còn mang vẻ u ám ngày nào, có phần nào đã bớt đi.
Sau cuộc chiến khi trước, ông Tân đã bị đứt cả hai ngón tay út, điều này cũng như việc cắt đi mối liên hệ với âm giới nhưng may mắn là nó không ảnh hưởng quá nhiều tới ý thức của ông. Ngoài vết thương ấy thì ông còn nhiều vết thương nặng khác đủ để ông bóp bột thành xác ướp và nằm liệt vài tháng. Dù vậy nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
“Cậu tới hả Minh?” – Ông Tân nói dù đầu ngước về phía cửa sổ. – “Có vẻ về chuyện của Ngân nhỉ?”
Minh nghe vậy thì có chút sững sờ nhưng rồi cũng bước lại ngồi vào cái nhựa đỏ kết bên giường của ông Tân. Cậu hít một hơi vào rồi đáp:
“Đúng vậy. Nếu ông biết vậy thì…” – Ông Tân ngắt lời. – “Đừng có dại dột. Cậu còn muốn đi vào cái thế giới nguy hiểm đó sao? Nhìn bộ dạng của ta ngươi không sợ sao?”
Minh im lặng. Ông Tân nói tiếp:
“Cậu không có duyên với âm giới. Dù có cố đến mấy đi chăng nữa cũng vô ích mà thôi, không hợp thì chẳng bao giờ xuống hiện. Định mệnh của cậu đã được sắp đặt để sống an nhàn rồi.”
Nghe vậy, Minh nhìn vào bàn tay của mình, cậu hỏi:
“Này bác. Có phải mọi tướng số đều đã được định và được thể hiện qua diện mạo nhỉ?”
“Đúng vậy mà cháu định…”
Chưa kịp nói xong, Minh định lấy dao đâm vào tay trái của mình và rạch một đường trên tay. Cậu nghiến chặt răng nhưng vẫn cố cười lên, máu từ trên tay bắt đầu chảy xuống và nói một câu với một giọng đầy hùng hồ:
“Nếu như định mệnh đã sắp đặt, tôi đây sẽ tự mình thay đổi nó.”
Nghe vậy, ông Tân cũng ngỡ ngàng mà thầm nghĩ. Vì số mệnh khó lòng mà bị thay đổi, nếu thay đổi thì phải được ghi rõ qua diện mạo. Cậu ta đã rạch đi tay trái của mình, với một nụ cười khiến bao người phải kinh sợ. Nếu vậy chỉ có thể là do đám người trong tổ chức làm.
Nhìn ra phía cửa số bên ngoài, trên một cành cây vắng bóng người đối với mặt người dương. Nhưng thật ra lại có một chàng thanh niên ngồi ở đó cười nham hiểm, theo sau đó là một âm binh bay từ phía sau tới chỗ cậu ta và quỳ trên không, mở miệng nói:
“Báo cáo! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Chàng trai kia cười. – “Rất tốt!” – Nói rồi cậu ta ném cho cậu ta một lá bùa. – “Hãy chỉ huy anh em của ngươi, bảo vệ người này. Chúng ta sẽ cần củng cố thêm thế lực.”
“Đã rõ” – Nói rồi tên âm binh kia cũng biến mất.
Khương lúc này cũng nhìn về phía cửa sổ phòng của ông Tân là suy nghĩ:
“Người sao rồi người thầy đáng kính của ta? Với nhát chém này, liệu đã đủ để người dạy hắn chưa?” – Nói rồi cậu ngước nhìn lên bầu trời đêm của âm giới. – “Tên nhóc này tuy không có khả năng gì nhiều tuy nhiên…”
Chưa kịp dứt câu, một sợi chỉ đỏ hiện ra gần mắt Khương trong chớp mắt và nối tới một nơi nào đó thì biến mất. Làm cho cậu ta cười khi đã lường trước mọi chuyện sẽ xảy ra, rằng mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn từ đây.
Chưa kịp nghĩ thì đã có nhiều tiếng nổ từ phía xa, có vẻ một cuộc chiến lớn đang xảy ra từ phía trụ sở tổ chức. Khương thấy vậy cũng có chút hoảng hốt mà chạy về, cậu cũng ra lên cho vài tên âm binh.
“Hãy gọi các thất pháp tập trung lại, trụ sở đang bị tấn công.” – Khương có chút lo lắng mà thầm hỏi. – “Không biết thế lực nào có đủ khả năng tấn công tổ chức của anh ta.”
…
Trong khi đó, trên nóc nhà tại căn cứ của tổ chức, Thủy với Việt trừng trừng nhìn nhau.
“Hãy bắt đầu đi, đừng dài dòng nữa.” – nói rồi Thủy giơ cuốn sách sinh tử lên. – “Mời.”
Việt liền nhảy ra vào ném hàng loạt quả cầu lửa trắng đen về phía Thủy. Khói bốc lên mù mịt ở phía đó. Trong lúc bắn, một quả cầu nước bay từ trong đám khó ra và bắn thẳng vào mặt Việt, khi dính cậu thì nó đông cứng lại. Theo sau nó hàng loạt quả cầu nữa tấn công từ nhiều phía và đóng băng Việt lại.
Khi đòn tấn công ngừng lại, khói cũng tan đi, lộ ra tấm khiên phòng thủ bằng nước xung quanh Thủy, cô vẫn giữ một biểu cảm vô hồn và bắn tạo ra hàng loạt quả cầu nước về phía Việt. Khiến cho khối băng xoay vòng vòng, xong cô ném nó xuống mặt đất và tiếp tục bắn vào liên tục cũng như càng mạnh hơn, những viên đạn nước càng to và nhanh hơn. Nhưng trong một phút không để ý, Việt đã ở phía sau chưởng vào lưng Thủy khiến cô bay lên không trung.
Cô liền cố lấy lại thăng bằng thì thấy xung quanh mình đã bị bao vây bởi hàng loạt quả cầu lửa trắng. Ngay sau đó một tia chớp xẹt qua trước mặt cô, theo sau là một cảm giác đau đớn như bị đấm. Tia chớp ấy lướt qua Thủy liên tục, khi cô cố tạo lớp phòng thủ lên thì nó cũng bị phá theo. Dù vậy, Thủy cũng kịp giơ tay mình lên và hô tạo trận pháp.
“Khởi!”
Liền từ bên dưới bay lên, một con long thần nước há miệng đang nhắm về phía cầu lửa này. Khi nó chạm tới thì những ngọn lửa trắng dần tắt đi, Thủy cũng vào trong con rồng nước ấy, cô nhắm mắt lại và khi mở ra lần nữa, mắt đã phát sáng lên, con rồng ấy liền rống lên một tiếng. Việt đứng phía ngoài cũng chỉ có thể cười trừ mà nói:
“Không ngờ cô ta lại đem thủy long ra. Vậy thì phải đáp lễ rồi.” – Nói rồi, hai tay Việt đổi thành ngọn lửa màu đen.
Ngọn đen ấy cứ như con dao hai lưỡi, bàn tay trắng như tuyết khi triệu hồi ngọn lửa cũng dần chịu sự ô uế từ ngọn lửa địa ngục. Việt nghiến răng đau đớn nhưng cậu vẫn cứ tiếp tục xông lên, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ:
“Mình phải nhất định bảo vệ được Ngân lần này.”