Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 46
Tối hôm đó, Nguyên sau khi bị ném vào lại phòng, cậu nhìn sang phía Diệp ngồi co trong một góc cũ, mặt muội ấy bầm tím lên. Có vẻ đám người đó đã đánh muội ấy trong lúc không có cậu. Khiến cho tim cậu càng thắt lại vì đau đớn, không biết từ khi nào bản thân cậu đã có cảm tình với muội ấy.
“Sao muội phải chịu không như thế này vậy?” – Nguyên nói như muốn trách móc muội ấy.
Nhưng cô ấy vẫn im lặng, tay nắm chặt vào bắp tay cô nắm chặt. Vì anh mình mà chịu đựng tất cả, hi vọng một khi anh ấy thành công sẽ giúp cô thoát khỏi tình cảnh này.
“Tại sao vậy?” – Nguyên vẫn cố hỏi.
“Tại sao ư?” – Diệp tự hỏi. – “Tại sao muội làm thế ư? Vì muội muốn giúp ca ca lên làm tộc trưởng, xong cả hai bọn ta sẽ không còn bị những người trong tộc miệt thị nữa.”
“Sao muội phải làm thế chứ? Ca ca muội đâu phải là…”
“Vì muội chỉ có một mình ca ca thôi. Có ai thương muội đâu, có ai muốn muội đâu. Chỉ có mình ca là đối tốt với muội thôi.” – Nói rồi Diệp bật khóc.
Cô ấy đã nhẫn nhịn quá nhiều, can chịu vì những ước mơ do một mình cô ấy tưởng tượng. Nghĩ tới cái túi tiền và hai lá thư, cậu càng căm phẫn tên anh trai đó. Nhưng không biết hai lá thư để làm gì, khi một cái gửi cho muội ấy và cái còn lại cho một vị tướng nào đó khá quan trọng, tới mức được đóng con dấu gia tộc. Vì một bức thư đã được đóng dấu khóa lại nên việc mở ra sẽ khiến họ biết là cậu đã đọc, chỉ có bức thư dành cho muội muội của cậu ấy là không đóng dấu. Mà đọc lén thư của người khác cũng không phải là ý tốt gì, vẫn là nên đưa cho cô ấy và cả hai người cùng đọc thì tốt hơn.
“Này muội. Khi nãy ta có gặp ca ca muội, và hắn ta đưa cho ta cái này.”
Nghe thấy vậy, Diệp liền bò sang lấy bức thư và ngồi đọc nói. Nhưng khi cậu nhìn vào thư thì chẳng hiểu gì cả, bức thư ấy chỉ ghi một khổ thơ khó hiểu:
“Chim bay về phương bắc
Chớ đậu ở cành Nam
Lòng người xin chớ bận
Cố hương lắm gian nan.”
Nhìn thấy khổ thơ này, Diệp đột nhiên bật khóc, cô ôm chặt tờ giấy như thể đó một lời từ biệt của anh trai cô ấy. Những tấm bạc che đi ánh sáng dần hiện ra, ánh trăng chiếu vào trong qua những mảng đã bị cô ấy cào xé, ánh đỏ chiếu vào tấm lưng của Nguyên, dần hiện lên cái bóng phía trước Diệp. Cái bóng khi ấy làm cô ngừng khóc, tai như thể nghe tới tiếng mưa rơi, cái bóng người, không phải là nhiều người, không phải của các ông già trong tộc. Cái bóng của chàng trai cầm dù khi xưa, lần đầu khi có một người khác giúp cô.
“Này Nguyên. Ca ca muội nói chàng phải làm gì cơ?” – Cô ngưỡng mặt lên nhìn.
“Hắn ta muốn muội rời đi với ta và…” – Nghĩ tới khúc còn lại Nguyên có chút ngập ngừng, dù gì mới quen được vài tháng mà đã kết hôn sẽ rất kì.
“Và?” – Diệp ngơ ngác nhìn.
“À không có gì! Hắn ta bảo tối nay chúng ta sẽ tẩu thoát.”
“Vậy à!” – Ngân cố nén cơn đau mà đứng dậy.
Khi đứng dậy, cô ấy chỉ cách người nguyên một gang tay, bất giác mặt cô đỏ lại khi nghĩ tới việc Nguyên thấy hết mặt xấu của cô ấy rồi. Cô bắt đầu tỏ ra vẻ ngại ngùng yếu đuối, không còn là bóng dáng vui vẻ hoạt bát như mọi ngày, nhưng Nguyên là thấy mừng vì điều đó, khi được nhìn thấy con người thật. Diệp cũng vô Nguyên ra xa một chút.
“Nam nữ thọ thọ bất tương thân, nhà ngươi xích ra chút đi.”
Nghe vậy, Nguyên cũng chợt nhận ra mà đỏ mặt theo. Tuy đã hơn hai chục cái nồi bánh chưng nhưng đây là lần đầu tim cậu cảm thấy loạn nhịp khi cô ấy dùng cánh tay bé nhỏ đẩy người cậu ra. Nguyên liền giữ tay của Diệp lại, cơ thế cậu đã phản bội bản thân khi không thể giấu đi cảm xúc lúc này.
Nghĩ tới đứa con gái hoạt bát, vui vẻ khi sáng, tới vẻ yếu đuối và sợ hãi, cũng như vẻ thờ ơ khi mất niềm tin vào cuộc đời. Nguyên chỉ muốn giữ nó bên mình mãi, chỉ muốn cho của riêng cậu ấy, miệng cũng theo đó mà thốt ra.
“Diệp à! Thật ra thì… ta thích muội.”
Khi vừa thốt ra lời ban nãy, mặt cậu lại đỏ bừng lên khi nói lời không phù hợp thời điểm cho lắm, nhưng đã nói rồi, làm cho cậu trở nên bồn chồn chờ đợi câu trả lời ấy. Nhưng khi thấy Diệp đang ngơ ngác thì cậu đã ngầm hiểu ra cô ấy không đồng ý rồi.
“À thật ngại quá! Ta chỉ đang…”
“Muội cũng thích huynh đó! Nguyên à.” – Diệp chen vào lời của Nguyên. – “Một chàng trai tốt bụng, luôn quan tâm tới muội. Thật sự thì muội rất biết ơn huynh vì đã ở bên cạnh. Nhưng thích ta chỉ làm cho huynh thêm gánh nặng thôi.”
Nghe vậy, Nguyên liền nắm lấy hai vai của Diệp này nói.
“Không sao đâu! Ta có thể lo được cho muội mà.” – Ánh mắt của Nguyên trở nên kiên định trước lời nói của mình.
“Sao huynh phải lo cho ta tới mức này.”
“Bởi vì ta thích… không phải. Mà là ta yêu muội.”
Nghe vậy, Diệp đỏ mặt nhưng rồi lại cười phá lên trước sự kiên định cũng như đáng yêu của Nguyên khi cố bộc lộ cảm xúc của mình. Thật hạnh phúc khi có một người nào đó quan tâm tới cô, không biết từ lúc nào cô đã phải lòng chàng trai này nữa.