Ma Việt - C3: THPT Bùi Thị Xuân Phần 44
Những ngày sau đó, Nguyên dần được em gái Việt mở lòng hơn. Cô ấy tên là Diệp, một cái tên rất đẹp, với vẻ ngoài có phần đoan trang, thùy mị, có phần kiệm lời. Có vẻ cô ấy vẫn chưa quen việc tiếp xúc với những người khác ngoài anh của cô ấy. Khi hỏi về người thân của cô ấy, Diệp sẽ giữ một thái độ im lặng mà nhìn về phía ngoài cửa, còn khi hỏi về anh trai của cô ấy thì Diệp sẽ bắt đầu để chú ý tới Nguyên hơn mà bắt đầu kể về những chiến công của Việt. Nếu ở thời của Ngân thì chắc cô đã bị gọi là brocon rồi, nhưng cũng phải hiểu cho hoàn cảnh của Diệp.
Dần dần, Diệp không còn ra ngồi không chờ đời, mà có hôm đem một giỏ đồ ăn cho Nguyên. Cả hai ngồi trước cổng mà ngồi tán gẫu, người dân ngoài thành thấy vậy cũng bắt đầu đồn thổi về một câu chuyện tình giữa một chàng lính và một tiểu thư nhà giàu. Đám trẻ cũng như những người trong dòng họ Lâm khi nghe được lời đồn, bọn họ mỗi khi ra ngoài cũng bắt đầu xỉa xói hai người họ. Nào là: “Đứa con hoang nay kiếm đám đồng loại chơi chỉ làm ô uế dòng máu dòng này.” hay là “Cặp đôi tứ chi phát triển chỉ hợp làm chó căn nhà thôi.”.
Nhiều khi nghe những lời chửi ấy, Nguyên cứ tưởng mình đã bị đuổi đi, nhưng mà nghĩ cảnh Diệp phải chịu đựng những lời như thế này mỗi ngày có phần nào khiến cho Nguyên động lòng. Nhiều khi chỉ muốn đấm vỡ mặt đám người trong dòng họ này, một đám quan văn chỉ được cái mồm chứ đánh đấm hay làm việc tay chân có được gì, chỉ giỏi sai khiến người khác, là con ông cháu cha nên mới vênh váo cái mặt ra mà chửi người khác như thế.
Tới một lần, cậu nghe những tiếng cãi vả, rồi tiếng đánh đập om sòm ở phía trong biệt thự. Khi nhìn vào trong, cậu thấy Diệp bị tát vào mặt rồi xách áo ném ra ngoài, có vẻ cô ấy đã nổi loạn sau nhiều năm chịu đựng áp bức. Tên đàn ông trung niên đánh cô ấy là những bậc trưởng lão trong gia tộc nhưng lại dùng thân xác to lớn để đi đánh một phụ nữ thật không đánh làm đàn ông. Càng nhìn Nguyên càng thêm tức trước cảnh tượng này, không cần phải suy nghĩ nhiều, mà cậu liền chạy khỏi vị trí của mình mà đấm vào mặt ông ta một cái. Ông ta sau khi ăn cú đấm thì văng vào thẳng trong nhà mà ngất đi. Đám lính khác thấy vậy thì vội chạy lại bắt lấy Nguyên, những người khác trong họ cũng ra lệnh bắt luôn Diệp và đưa hai người giam trong phòng Diệp khóa cửa chờ đám trưởng lão quyết định.
Khi vào trong, cảnh tượng Nguyên thấy là một căn phòng lạnh lẽo, tới một cái giường cũng không có, chỉ là một căn phòng trốn, Diệp cũng không nói gì mà đi lại một góc phòng ngồi đó co mình lại. Giờ cậu đã hiểu sao Diệp thích ra ngoài chờ đợi hơn là ở trong nhà, càng nghĩ cậu lại cảm thấy người anh trai mà cô tự hào càng đáng trách. Tại sao đứng em gái luôn ngưỡng mộ phải sống cực khổ trong ngôi nhà của quyền quý, còn anh trai lại ăn mặc tươm tất, có người hầu hạ?
Một lúc sau, có một người hầu đi vào và dắt Nguyên rời đi, cậu vẫn cố vùng vẫy nhưng bất thành, câu bị ném vào trong một phòng làm việc của tộc trưởng. Nhìn xung quanh có một tủ sách, cuộn giấy nằm lộn xộn khắp nơi, nhìn lên phía trước thấy một thanh niên mang một dáng vẻ thanh lịch, uy nghiệm. Khi thấy Nguyên bị ném vào, cậu ta ngừng đọc cuốn sách chơi tay, nhìn về phía Nguyên mà cười mỉm.
“Vậy ngươi là kẻ mà em gái ta hay kể nhỉ.”
Nghe vậy Nguyên ngỡ ngàng khi được một vị quan để ý, nhưng mặc điều đó, cậu cầu xin.
“Làm ơn! Muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tội, hãy để đứa em của ngươi yên.”
“Ồ! Tại sao ta phải để cô ấy yên chứ?”
“Tên khốn nhà ngươi! Không có tính người à? Ngươi có bao giờ bước chân vào căn phòng của em ngươi chưa? Ai mà sống nổi trong đó chứ!”
Nghe vậy, Việt tức giận, ra liền cho các người hầu lui ra để mình xử lý tên này cho xả tức, người hầu thấy vậy cũng vô lui, không muốn bị vạ lây. Cậu ấy từ từ tiến lại gần Nguyên và giơ tay lên đâm thẳng một phát vào mặt Nguyên, rồi lại bồi thêm vài cước vào bụng. Việt đấm Nguyên liên tục một hồi, xong nói.
“Đây là cú đấm vì dám cướp trái tim của muội muội ta.”
“Hả?” – Nguyên ngơ ngác chưa hiểu rõ sự tình.
“Nhà ngươi mới tới đây vài tháng đã tỏ ra làm anh hùng rồi. Nhưng như thế cũng tốt.” – Việt giơ tay ra đỡ Nguyên dậy, mà phản bác. – “Muội muội ta bị bắt nạt không phải là ta không biết. Chỉ là nội bộ phức tạp, phải để thêm một thời gian nữa mới có thể trả lại tự do cho muội ấy.”
“Nội bộ phức tạp? Ý ngươi là sao?”
“Dòng họ này có ta và muội muội thuộc dòng chính, nhưng những tên trưởng lão muốn giành lấy vị trí gia chủ nên tìm mọi cách bắt bẻ gia đình ta. Nếu ra sức bảo vệ thì sẽ bị dòng tộc ghét bỏ, nên ta phải học hành để đỗ trạng nguyên giành công danh tìm cách giúp muội muội.” – Nói rồi Việt thở dài.
“Ngươi để muội muội ngươi vậy coi được sao?” – Nguyên tức giận quát.
“Đúng thật là không được. Nhưng ngươi thì có thể.” – Việt mặt nghiêm túc, nhưng miệng nở ra một nụ cười bí ẩn.
“Ý của ngươi là?” – Nguyên ngơ ngác hỏi.
“Cưới muội muội ta đi.”
“Hẻ?” – Nguyên đứng hình hết mấy giây.